Năm dì Tứ 15 tuổi, cha mẹ bằng lòng cho
bà mối nối duyên dì với một người con trai ở thôn bên. Thời ấy, nam nữ
trước khi kết hôn đều không được biết mặt nhau. Vì thế, dì Tứ không hề
biết người đàn ông là chồng tương lai của mình dáng vẻ ra sao, chỉ nghe
cha mẹ nói, đó là một người làm nghề thợ mộc, trung hậu, thật thà, khá
giàu có.
Tối động phòng, dì Tứ mới biết chồng mình
là một anh thọt, dáng đi lệch nghiêng về một bên. Trong tưởng tượng của
dì, chồng của mình là một thanh niên cao to, khỏe mạnh. Bây giờ nhìn
thấy người đàn ông trước mặt mình, dì khóc òa lên.
Dì khóc đến quá nửa đêm. Những lời khuyên của người chồng thọt đều không lọt vào tai dì một từ nào.
Bỗng người chồng thọt cũng òa lên khóc.
Tiếng khóc của anh ta nghe rất thảm thiết, khiến dì Tứ phải cất tiếng
hỏi: - Anh khóc cái gì?
Người đàn ông thọt nói: - Tôi được cha mẹ
sinh ra có dáng hình như thế này, tôi tự thấy mình cũng đau khổ lắm.
Nghe em khóc, tôi càng đau đớn hơn. Tôi biết, em lấy tôi là làm ơn cho
tôi nhưng tôi cũng đau đớn thay cho em.
Sau hôn lễ, dì Tứ mới hiểu lòng tốt của
anh thọt. Anh ăn ở rất biết điều và rất biết chiều dì Tứ: Mùa đông, đôi
gót sen của dì được ủ trong đệm êm, chăn ấm. Mùa hè, dì được ngủ yên
tĩnh, anh thọt thức suốt đêm quạt muỗi cho dì. Việc đồng áng trồng trọt
hoa màu, anh thọt cũng không để cho dì phải làm. Việc may vá, giặt giũ
trong nhà cũng một tay anh thọt làm hết cả.
Anh thọt làm nghề mộc rất giỏi, có nhiều
người đến mời anh đóng đồ, làm nhà cho họ. Mỗi khi đi làm xa, lần nào
cũng như lần nào, cứ mười ngày, nửa tháng, anh thọt lại lưng đeo túi
mang tiền về nhà.
Anh thọt không tiêu tiền hoang phí, trừ
việc mua quà cho dì Tứ như mảnh vải hoa, chiếc khăn đội đầu... Số tiền
còn lại, anh đều đưa cho dì Tứ.
Mùa đông năm ấy, dì Tứ mắc căn bệnh đau
dữ dội ở vùng thắt lưng. Anh thọt mời hết thầy thuốc này đến thầy thuốc
khác nhưng họ đều không chẩn đoán ra bệnh của dì Tứ.
Suốt 5 ngày 5 đêm, anh thọt không hề chợp
mắt. Nhìn dì Tứ đau đớn như thế, anh không sao chịu đựng được, lòng anh
đau như dao cắt. Suốt đêm trong gió tuyết, anh thức trông nom dì Tứ.
Khi dì đau quá, anh vội cõng dì vượt qua bão tuyết tìm thầy chữa bệnh
cho dì. Anh vừa chạy vừa kêu lớn: “Thầy thuốc, cứu... cứu... cứu tôi
với!”.
Không một ai đến cứu, anh thọt chân đăm
đá chân chiêu. Sau khi chạy hai, ba dặm, dì Tứ bỗng nói: - Anh thọt, anh
thọt ơi, bệnh của tôi khỏi rồi. Anh thọt nửa tin nửa ngờ đặt dì Tứ
xuống. Dưới ánh sáng của tuyết, anh thấy sắc mặt dì Tứ quả nhiên tươi
tỉnh hẳn.
- Tứ ơi, em mà gặp điều chẳng lành thì anh cũng không sống nổi đâu!
Dì Tứ bị đau là do dì bị sỏi thận. Khi
anh thọt cõng dì Tứ chạy, do vận động mạnh, viên sỏi bị thay đổi vị trí
nên dì Tứ hết đau.
Tưởng rằng hạnh phúc đến với anh thọt lâu
dài, nào ngờ anh thọt thật đoản mệnh. Trong một lần làm nhà cho người
ta, khi trèo lên xà nhà, không may, anh bị rơi từ trên cao xuống. Khi
anh sắp tắt thở, mọi người gọi dì Tứ đến, dì Tứ quỳ xuống ôm lấy đầu anh
khóc và nói:
- Anh thọt ơi, anh không thể chết được anh ơi. Anh chết, em cũng không sống nữa đâu.
Anh thọt dùng chút sức lực còn lại cuối cùng, nói với dì Tứ:
- Tứ ơi, em đừng nói hồ đồ thế. Em phải sống, chúng ta chỉ mới sống một đoạn đời ngắn ngủi thôi mà.
Dì Tứ gật đầu:
- Anh thọt, đợi em với. Kiếp sau em vẫn lấy anh.
Năm đó, dì Tứ 40 tuổi và dì vẫn sống cô đơn cho đến nay, khi đã bước sang tuổi 70. Khi răng đã bắt đầu rụng, dì Tứ nói:
- Tôi vẫn nằm mộng thấy anh thọt. Anh ấy vẫn về và khẳng định với tôi: Ở bên đó, anh vẫn đợi tôi!
Tùng Nguyên
(Dịch từ “6O niên tiểu thuyết tinh tuyển” Trung Quốc)
(Dịch từ “6O niên tiểu thuyết tinh tuyển” Trung Quốc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét