Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Rơi

Rơi - Yuu Takashi
Note: Một ngày mưa và những giấc mơ dang dở




Tôi mơ.

Đi ngang qua một ngọn đồi. Ngọn đồi xanh mướt cỏ.

Không có cây.

Không có tiếng ca.

Gió lặng im.

Nắng lặng yên.



Tôi cất tiếng ca lạc lõng.

Nắng trải dài. Bóng hằn trên mặt đất.

Đen đặc.

Hôm nay tôi cô đơn.


Đi ngang qua một cánh đồng. Cánh đồng già nua và cằn cỗi.

Không có nước.

Không có âm thanh.

Gió lặng im.

Nắng lặng yên.



Tôi cất tiếng ca lạc lõng.

Nắng trải dài. Bóng hằn trên mặt đất.

Đen đặc.

Hôm nay tôi cô đơn.


Đi ngang qua một con phố. Con phố ồn ào và bụi bặm.

Không có cây. Chỉ có những căn nhà chọc trời.

Không có tiếng ca. Chỉ có kèn xe và những âm thanh lấn át nhau.

Gió lặng im.

Nắng lặng yên.

Tôi cất tiếng ca lạc lõng trong thứ âm thanh hỗn độn.

Ngoảnh mặt nhìn dòng người lũ lượt.

Tôi cất tiếng ca lạc lõng.

Nắng trải dài. Bóng hằn trên mặt đất.

Đen đặc.

Hôm nay tôi cô đơn.


Tôi dừng lại trước biển. Biển mặn.

Lấp đầy trái tim khô cằn và nhạt nhẽo.


Sóng cuốn lấy chân tôi.

Lăn tăn.

Lăn tăn.


Lăn tăn.


Tôi nhìn thấy lũ trẻ. Chúng nắm tay nhau nhảy múa.

Chúng nhìn tôi.


Giật mình.

Lùi lại.


Đôi mắt che đi bởi dải băng đen. Đôi tai nhỏ bị lấp đầy cát. Miệng bị khâu bởi những cái kim băng. Khắp người chằng chịt vết thương. Máu rỉ ra.

Đỏ ối.


Chúng vẫn cười.

Chúng nhìn tôi.

Mời gọi.


Tôi choàng tỉnh khỏi cơn mơ.

Ục. Ục.


Tôi đang rơi.

Rơi.

Rơi.

Rơi.


Không thể thở.

Tôi đang rơi.

Rơi.

Rơi.

Rơi.


Tôi nghe thấy tiếng sóng.

Ục. Ục.

Tôi nhìn thấy bầu trời.

Xanh vắt.


Giơ tay.

Nắm lấy.

Chạy trốn.


Tôi nhìn thấy lũ trẻ.Chúng nắm tay nhau nhảy múa.

Chúng nhìn tôi.



Đôi mắt che đi bởi dải băng đen. Đôi tai nhỏ bị lấp đầy cát. Miệng bị khâu bởi những cái kim băng. Khắp người chằng chịt vết thương. Máu rỉ ra.

Đỏ ối.

Chúng vẫn cười.

Chúng nhìn tôi.

Mời gọi.

Giơ tay.

Nắm lấy.

Chúng tôi cười.

Chúng tôi nhảy múa.

Hôm nay tôi không cô đơn.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Yêu lại từ đầu



“Nếu mình lấy nhau, điều mà cả đời này em muốn làm nhất chính là toàn tâm toàn ý yêu anh… Vì thế, nếu một ngày mình chán nhau. Hãy nhắm mắt… Chứ đừng buông tay …”
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.Đó là một trong những câu nói đầu tiên của em khi em đồng ý yêu anh. Và đến tận bây giờ, em vẫn tin vào điều ấy, vì em cũng chỉ như những người con gái khác thôi, em có một trái tim biết yêu, một tâm hồn nhạy cảm biết đau và một tình yêu mà em muốn mãi dành cho ai đó, dù nhỏ và giản đơn nhưng em cũng sẽ nâng niu trân trọng.

Đôi khi em ngồi nghĩ về những dự định của hai đứa mình, về ảnh đám cưới sau này sẽ chụp thế nào, ở đâu. Về khu vườn mà vợ chồng mình sẽ trồng trước hiên nhà, hay những đứa trẻ của em và anh mà em nói rằng sẽ phải cho chúng ăn mặc thật cute và đáng yêu anh ạ. Em nghĩ đến những bữa cơm sau này khi anh lấy em về làm vợ,về tên con chúng mình phải đặt thế nọ, thế kia cơ…Em nghĩ tới một gia đình nhỏ thuộc về em, ở đó em sẽ đánh thức anh mỗi ngày khi mặt trời bắt đầu sắp len qua ô cửa sổ.Vì thế em tin rằng nếu có lấy chồng em sẽ phải lấy người Yêu Em và Em Yêu anh ạ!
Em đưa tay vít lấy thời gian tìm lại kí ức của những ngày mình mới yêu nhau anh nhé !
Em gọi thành phố nơi mình đang sống là thành phố không ngủ, vì ở đó luôn sáng đèn, bất kể là ngày hay đêm em đều nghe thấy tiếng cuộc sống nơi đây chuyển động.Vì nhiều đêm dài em không dám kéo rèm nhìn ra những khoảng sáng bên ngoài, không dám nhìn những ô của sổ màu vàng của những tòa nhà đối diện.Vì em sợ em khóc, vì em sợ em yếu mềm.

Anh bước vào cuộc sống của em như thế nào nhỉ? Chỉ nhớ rằng khi vẫn còn là bạn bè, mình hay khắc khẩu và mình hay cãi nhau lắm, anh nói ra câu nào là em cãi lại câu ấy,anh hỏi em câu nào thì em mới trả lời anh câu ấy,anh chọc giận em lần nào là em lườm cho anh phải quay mặt đi lần ấy.Lần nào anh nhìn em cười cũng bị em quay sang hỏi “Nhìn gì?” , “Cười gì?” , lần nào anh gọi em bằng một cái biệt danh mà anh mới nghĩ ra cũng bị em đứng lại hỏi “Thế em không có tên à?” Những lúc như thế anh nghiêng đầu nhìn em khó hiểu, anh biết không em thích nhìn anh như thế ! Là những lúc khuôn mặt anh ngô ngố rất hiền.
Em gọi anh là cái lò đốt thuốc, điếu thuốc lúc nào cũng mập mờ cháy dở trên tay. Có những lúc không biết vì sao đôi mắt anh thoảng chút u buồn,anh ngửa mặt lên trời, đưa chân dập điếu thuốc đang cháy dở rồi lặng lẽ bỏ đi.

Anh nóng tính, anh hay vùng vằng giận dỗi như đứa trẻ con, mọi người rất sợ anh mỗi khi anh bực mình còn em thì cứ vẫn vênh cái mặt lên mà đáp lại ,em bảo vì em thích trêu tức anh, anh càng tức em càng thích.
Em gọi con đường dài mà mình vẫn hay đi về cùng nhau là đường Hoa Ngọc Lan. Khi em đến em cứ lặng lẽ đi mà không để ý rằng cả một chặng đường dài em bước qua ngập tràn cây Ngọc Lan chưa đến mùa nở. Một buổi tối về qua, trời nổi gió làm cho hàng Ngọc Lan đan rối vào nhau,anh quay sang nói với em “Đây là con đường đẹp nhất trường mình !” Em ngẩng đầu lên, gió xào xạc lướt qua… Lúc đó em biết rằng với em nó sẽ là con đường đẹp nhất.

Vít thời gian tìm lại kí ức của những ngày mình mới yêu nhau anh nhé!

Là nụ cười ướt đẫm mồ hôi của anh khi anh đi bộ đến mấy vòng cái công viên trên núi chỉ để lấy hai con cá mà em vừa mua chưa kịp mang về.

Là ánh đèn rực rỡ bên hai bờ sông Châu giang của buổi hẹn hò đầu tiên hai đứa đi chơi.Ngày hôm đó, chân em tấy đỏ lên vì đôi giày mới,vì đi bộ nhiều.Anh bất chấp những cái nhìn hiếu kỳ cõng em trên lưng đi qua gần hết những cây cầu rực rỡ bắc qua dòng sông ấy.Anh bảo rằng,trong thành phố có 5 cây cầu bắc qua sông Châu Giang,anh nhất định sẽ cõng em qua hết 5 cây cầu ấy…Em nhìn anh cười và nói rằng:
- “A có thấy nước sông Châu Giang đang chảy không? Nếu có một ngày anh phản bội em,em sẽ biến thành nước sông Châu Giang để nhấn chìm anh …
- Vậy thì anh sẽ chuộc lại lỗi lầm bằng cách biến thành hai bên bờ để mãi bao quanh nước dòng sông em ạ” - Anh nhìn dòng nước đang chảy nói.
Là giây phút mình cùng viết tên nhau trên dải lụa màu đỏ quăng lên cây Nhân Duyên trên núi Bạch Vân. Truyền thuyết về cây Nhân Duyên, rằng những dải dây màu đỏ ấy sẽ giữ hai người yêu nhau ở bên nhau, những người yêu nhau cuối cùng vẫn sẽ về với nhau.
Là biển mùa đông sương trắng che lấp hết tầm nhìn, anh lấy cát về cho vào lọ thuỷ tinh để giữ lại những nơi mà chúng mình đã cùng nhau đi qua, chiếc lá phong màu đỏ khi mình cùng vứt chìa khoá xuống vực sâu nơi Khoá Đồng Tâm vẫn còn ép trong trang vở, là tên của hai đứa khắc trên hạt gạo và móc vào điện thoại của nhau. Là những mùa hoa nở trên những con đường trong trường mà chúng mình đặt tên.
Là hơi ấm phả ra từ tách cà phê Capuchino trong quán café mình vẫn ngồi. Đó là ngày kỉ niệm chúng mình yêu nhau được một tháng, quán café đó,chiếc bàn gần cửa sổ, hương vị café , và chàng ca sĩ đang hát bản tình ca có tên “10 năm” ấy . Anh bảo rằng ngày này năm sau bọn mình nhất định sẽ ngồi đúng vị trí này, uống loại café này và nghe lại bản tình ca này.

Là Valentine lạnh buốt vào mồng 1 Tết khi chúng mình về nước, anh chạy xe gần 150km xuống với em.Anh đưa cho em hai hộp quà, trong cái hộp đó có 1 bông hoa hồng và một tờ lịch gấp đôi. Trên tờ lịch đề “Giao thừa …năm…” . Anh bảo có nghĩa là mình cùng đếm từ giao thừa đầu tiên mình có nhau cho đến nhiều năm sau này nữa.

Là cái mail anh gửi cho em đã lâu lắm rồi khi mình giận dỗi nhau, anh nói rằng bởi vì có em trong cuộc đời nên anh mới biết rằng nó rộng lớn biết bao nhiêu, anh khám phá ra những điều anh chưa từng hay nghĩ đến và đi qua những con đường anh vốn dĩ chưa từng bước qua.

Em đã tin vào tình yêu này.Em gạt bỏ những dư âm đã qua của anh, gạt bỏ những rào cản ngăn em đến với anh vì em thật sự biết yêu đơn giản chỉ là yêu, là khi trái tim em muốn hướng về một ai đó và ở bên người đó. Đôi khi để bảo vệ cái tình yêu mong manh này em cố dối mình rằng những việc không vui xảy ra chỉ là một giấc mộng mị mà em chưa tỉnh. Rồi chúng mình sẽ không sao, và em cất những nỗi hoang mang ấy ở rất sâu trong tim, để không một ai thấy.
Nỗi đau rằng… Anh… đã có một phút ngã lòng phản bội em
Nếu em nói rằng em không đau, không buồn, không khóc thì đó đương nhiên là nói dối. Nhưng nếu nói lòng em giờ trống rỗng, không cảm giác thấy buồn, thấy đau thì cũng chẳng sai. Em biết một phần nào đó trong trái tim biết yêu của em đã không còn như cũ. Trái tim này em đã chia nó thành 3 phần, một nửa để yêu, một phần còn lại để buồn và phần nhỏ nữa em để nó về trạng thái rỗng không. Đó là những phần yêu thương đã mất đi…
Anh chỉ hỏi em rằng “Em sẽ vứt bỏ những gì thuộc về anh chứ ?” .Biết nói thế nào nhỉ,những gì đã qua giữa 2 đứa,những buồn vui, giận hờn, tất cả những kỉ niệm ở nơi đây, bóng dáng của anh, nụ cười của anh, mùi hương của anh. Nếu giờ con đường của mình phân đôi, em vẫn sẽ giữ nó lại, những gì đã qua em sẽ để dành suốt đời…
Trong thâm tâm em, chưa bao giờ em nghĩ rằng anh sẽ phản bội em,vì em tin rằng những người con gái của anh sẽ không ai có thể yêu anh nhiều hơn em đâu.Trong thâm tâm em, em không bao giờ muốn mình chết đi sẽ biến thành nước sông Châu Giang để nhấn chìm anh như lời em nói,vì khi ấy anh có hoá thành hai bên bờ sông cũng đâu ngăn được nước sông trôi về biển. Trong thâm tâm em,em không hận anh, cũng không hận người con gái cũ của anh. Nhưng em không biết phải lí giải nó ra sao. Em chỉ không muốn làm tổn thương người khác sao người khác cứ phải làm tổn thương em?
Em sẽ không trách móc, vì điều đó giờ đâu còn nghĩa lí gì nữa. Thứ còn lại duy nhất có ý nghĩa bây giờ có lẽ chỉ là tình cảm của đôi bên. Anh chỉ im lặng ở bên em, lăn lóc cả một tuần trời ra vào bệnh viện vì em ốm. Nhìn những lúc anh ngủ gật trên ghế hay phải nhịn đói vì em, em biết em thật sự vẫn thương và vẫn yêu anh nhưng những gì anh làm cho em đó là vì anh vẫn còn yêu em hay chỉ là vì anh thương hại?
Vít thời gian tìm lại kí ức của những ngày mình mới yêu nhau anh nhé!
Những gì không thuộc về em thì em không bao giờ nắm giữ… em có đủ mạnh mẽ để buông tay, đủ tự tin để cười, đủ nghị lực để luôn sống tốt.
“Bọn mình yêu nhau lại từ đầu được không em?!”
Nếu như anh cảm thấy đó thật sự chỉ là sai lầm. Nếu như anh thật sự vẫn cần em đi cùng anh trên con đường anh đã chọn. Vậy thì em sẽ vẫn dùng phần còn lại của trái tim biết yêu để tiếp tục bước cùng anh. Rồi cũng có thể một ngày nào đó, khi trả hết yêu thương cho anh, em sẽ tự mình rời xa anh, rời xa kỉ niệm.
Em chẳng phải là cao thượng, vị tha gì đâu. Chỉ là những gì thuộc về anh, em phải trả lại nó về cho anh chứ. Em gọi anh là người đàn ông mà em rất yêu, rất yêu. Tình cảm này của em vốn dĩ là dành cho anh, em chỉ muốn mình thanh thản, vì thế em cần trả lại nó về với anh.
Nhiều người sẽ nghĩ em điên rồ, em ngốc nghếch. Nhưng kệ đi, ai đó đã nói rồi, yêu đơn giản chỉ là yêu. Vậy thì hãy một lần duy nhất cho tình yêu một lối để đi.
Chiều tắt nắng rồi…
Ban công mở toang cửa, bài hát em thích mà anh đã chép lại lời để về nhà tìm khi chúng mình nghe thấy trong siê u thị vẫn lặp đi lặp lại từ chiếc máy tính của phòng em…
“Nếu như đây là tình yêu…
Nếu như đây không phải là kết cục…
Nếu như em vẫn còn yêu anh..
Nếu em nguyện tin rằng , anh chính là duy nhất”
Chiều tắt nắng rồi, gió vẫn cứ thổi miên man…
Em thích gió,vì em tin Gió sẽ làm em quên tất cả.Hôm nay là một ngày trời gió, ban công của em ngập gió, em cầu mong nó thổi hết những đau thương của em, để em lại là em, để em lại có thể yêu anh như ngày đầu tiên em đến!

[ By Leo Long ]

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Đừng rời bỏ người bạn yêu...



Đừng rời bỏ người bạn yêu...

[ ST: Hương Cúc Nguyễn ]

Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.

Cả hai đang là sinh viên đại học.

Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.

Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.

Nhưng ba má Ella thì không nghĩ vậy. Họ phản đối. Họ cho rằng Paul không xứng với Ella và rằng chuyện yêu đương nhảm nhí hiện giờ sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng của con gái họ.

Ella không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với ba má mình. Ella muốn chia tay. Paul không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Ella hòng cứu lấy tình yêu của hai người. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: để Ella bước khỏi cuộc đời mình. Ella bị buộc đi du học ở nước ngoài. Vậy là hai người mất luôn liên lạc.

Đau đớn thật đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.

Năm năm sau, lúc này cả hai người đều đã trưởng thành và tự lập, Ella vẫn còn độc thân và Paul thì có người yêu khác, Mary. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Paul chỉ yêu duy nhất một mình Ella thôi. Chỉ là, anh không có cơ hội để nói với cô điều đó.

Một lần, đang cùng Mary dạo phố, Paul vô tình trông thấy Ella. Cô thật sự chỉ đứng phía bên kia đường thôi. Chỉ cách anh có một sải chân. Trái tim anh như ngừng đập. Thật sự không rõ bản thân đang làm gì nữa, anh vùng người chạy băng qua đường, bỏ mặc Mary ở lại phía sau. Bần thần và ngơ ngẩn, anh đã không nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy tới.

Lúc Mary hét lên kinh hoàng cũng là lúc Ella quay người nhìn lại. Cô nhận ra khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trái tim cô cũng như ngừng đập.

Ella nhào vào đám đông đang tụ tập. Paul vẫn còn thở. Bên cạnh anh lúc này là Mary, đang nói trong nghẹn ngào: "Paul, anh không được bỏ cuộc... hãy gọi tên em, hãy gọi 100 lần, 1000 ngàn lần... được không anh? Đừng ngừng lại, gọi tên em... đừng nhắm mắt, anh... mở mắt ra nào và hãy gọi tên em..."

Paul được đưa đến bệnh viện. Cả Mary và Ella đều đi theo. Họ không biết nhau. Mỗi người đứng một góc, cúi đầu cầu nguyện.

Vị bác sĩ trở ra, đứng trước mặt Mary và nói: "Cô Ella, chúng tôi xin lỗi, anh ấy đã bỏ cuộc sau khi gọi tên cô được 157 lần. Chúng tôi đã tận hết sức."

Mary gục người khóc nức nở, cô không quan tâm đến chuyện vị bác sĩ ấy đã gọi nhầm tên.

Chỉ có Ella, người run rẩy quỵ ngã nơi góc phòng là thấu hiểu. Cô biết tại sao Paul ngừng lại ở lần thứ 157. Bởi vì đó là ngày họ chia tay nhau. Ngày 15 tháng 7. Năm năm, cô đã bỏ rơi tình yêu của mình đến 5 năm. Và bây giờ nỗi đau gấp ngàn lần ngày trước đang quật vào tim cô. Đau đớn.

Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ anh/cô ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó. Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.

Đừng rời bỏ người bạn yêu...

Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.

Cả hai đang là sinh viên đại học.

Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.

Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.

Nhưng ba má Ella thì không nghĩ vậy. Họ phản đối. Họ cho rằng Paul không xứng với Ella và rằng chuyện yêu đương nhảm nhí hiện giờ sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng của con gái họ.

Ella không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với ba má mình. Ella muốn chia tay. Paul không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Ella hòng cứu lấy tình yêu của hai người. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: để Ella bước khỏi cuộc đời mình. Ella bị buộc đi du học ở nước ngoài. Vậy là hai người mất luôn liên lạc.

Đau đớn thật đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.

Năm năm sau, lúc này cả hai người đều đã trưởng thành và tự lập, Ella vẫn còn độc thân và Paul thì có người yêu khác, Mary. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Paul chỉ yêu duy nhất một mình Ella thôi. Chỉ là, anh không có cơ hội để nói với cô điều đó.

Một lần, đang cùng Mary dạo phố, Paul vô tình trông thấy Ella. Cô thật sự chỉ đứng phía bên kia đường thôi. Chỉ cách anh có một sải chân. Trái tim anh như ngừng đập. Thật sự không rõ bản thân đang làm gì nữa, anh vùng người chạy băng qua đường, bỏ mặc Mary ở lại phía sau. Bần thần và ngơ ngẩn, anh đã không nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy tới.

Lúc Mary hét lên kinh hoàng cũng là lúc Ella quay người nhìn lại. Cô nhận ra khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trái tim cô cũng như ngừng đập.

Ella nhào vào đám đông đang tụ tập. Paul vẫn còn thở. Bên cạnh anh lúc này là Mary, đang nói trong nghẹn ngào: "Paul, anh không được bỏ cuộc... hãy gọi tên em, hãy gọi 100 lần, 1000 ngàn lần... được không anh? Đừng ngừng lại, gọi tên em... đừng nhắm mắt, anh... mở mắt ra nào và hãy gọi tên em..."

Paul được đưa đến bệnh viện. Cả Mary và Ella đều đi theo. Họ không biết nhau. Mỗi người đứng một góc, cúi đầu cầu nguyện.

Vị bác sĩ trở ra, đứng trước mặt Mary và nói: "Cô Ella, chúng tôi xin lỗi, anh ấy đã bỏ cuộc sau khi gọi tên cô được 157 lần. Chúng tôi đã tận hết sức."

Mary gục người khóc nức nở, cô không quan tâm đến chuyện vị bác sĩ ấy đã gọi nhầm tên.

Chỉ có Ella, người run rẩy quỵ ngã nơi góc phòng là thấu hiểu. Cô biết tại sao Paul ngừng lại ở lần thứ 157. Bởi vì đó là ngày họ chia tay nhau. Ngày 15 tháng 7. Năm năm, cô đã bỏ rơi tình yêu của mình đến 5 năm. Và bây giờ nỗi đau gấp ngàn lần ngày trước đang quật vào tim cô. Đau đớn.

Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ anh/cô ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó. Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.