Dòng sông quanh năm luôn êm đềm chan chứa
cái kỷ niệm tuyệt vời của mối tình son trẻ. Anh đã mãi mãi ra đi đem
theo cả hoài bão tương lai mà hai chúng tôi đang cố gắng để hoàn thành.
Ở Sài Gòn đi học tôi sống nhờ nhà Dì,
trong một lần về quê lên tôi phát hiện có tấm giấy nho nhỏ với vài dòng
làm quen sơ sài của anh chàng nào đó ở trong phòng. Tôi vừa giận, vừa tò
mò rồi quyết định gặp chủ nhân lá thư ấy để làm cho hắn một trận vì dám
đột nhập vào chỗ ở của tôi.
Xuất hiện trước mặt tôi là một anh chàng
ốm nhách, mũi to miệng lại hơi nhọn nữa, nhưng ăn mặc lịch sự, giản dị,
nho nhã như hồi xưa người ta gọi là thư sinh. Anh thân thiện cười với
tôi rồi cũng nhanh miệng xin lỗi: "anh biết mình hơi đường đột nhưng tấm
ảnh treo trên tường cứ thôi thúc anh, mà em…”, thì ra anh thấy bức ảnh
Dì tôi chụp trong trang phục học sinh nên đem lòng tơ tưởng, trông cái
vẻ bối rối ngượng ngùng của anh mà tôi không thể nhịn cười, tôi cười phá
lên quên mất cái ngượng ngùng của một cô gái đang đứng trước một chàng
trai.
Anh nhìn tôi đỏ mặt rồi cứ thế hai chúng
tôi trò chuyện rất lâu, anh sở hữu một ngoại hình không mấy xinh trai bù
lại rất có duyên và còn khéo léo ân cần trong cư xử nữa, làm cho con sư
tử hùng hổ trong tôi tan biến đâu mất.
Anh hơn tôi sáu tuổi, là bác sĩ tim mạch
hiện công tác ở vùng sâu của một thôn xa tít, xung quanh nơi đó toàn là
nước không có đường bộ để đi đến, tôi ngạc nhiên lắm khi biết được anh
một cán bộ y tế luôn tất tả trên chiếc xuồng máy để đến từng hộ dân cần
giúp đỡ dù là ban ngày hay lúc nửa đêm dù trời nắng hay mưa bão, nhưng
anh lại không hề biết bơi.
Hàng tuần anh vẫn đều đặn lên Sài Gòn
thăm tôi, lần nào anh cũng mặc mỗi một trang phục đó chiếc áo sơ mi
trắng và quần tây đen, đây là trang phục mà anh thích nhất và cũng là
phong cách làm tim tôi in đậm bóng hình anh. Chiếc xe cà tàn của anh
cũng vất vả theo anh ngược xuôi nên lấm lem nhiều đất đỏ, và cũng trên
chiếc xe này anh đã đưa tôi xuôi ngược khắp các tỉnh đồng bằng sông Cửu
Long. Anh còn hứa hẹn một ngày mai sau khi làm lễ cưới, tuần trăng mật
của chúng tôi sẽ trải dài khắp từ Bắc vào Nam cũng trên chiếc xe này,
nghĩ tới thôi là đã làm tôi cười thầm suốt rồi.
Hai tháng sau anh hết hạn công tác về Sài
Gòn làm việc, chúng tôi lại được ở gần nhau hơn, anh và tôi luôn hiểu
nhau, hòa hợp nhau về mọi mặt, thông thường không cần ai nói với ai điều
gì nhưng đối phương chỉ nhìn thoáng qua là hiểu ngay. Sống một cuộc đời
mấy ai tìm được nữa kia hiểu mình được như vậy, ở bên cạnh anh tôi thấy
mình an toàn, hạnh phúc và luôn vui vẻ, dĩ nhiên là anh cũng có cảm
giác như tôi vậy.
Lần đó, anh nắm tay tôi, nhìn tôi thật
nồng nàn làm tôi cũng thấy mình nóng lên từng hồi, anh bảo: "mai em về
quê cùng anh, anh muốn thưa chuyện của mình với ba mẹ anh”. Tôi không
khỏi đầy ngạc nhiên và sung sướng, và cứ thế một tương lai với nhiều kế
hoạch lớn nhỏ đã kéo dài cả đêm trong vòng tay ấm áp của anh.
Tôi loay hoay cả buổi mới chọn được một
bộ cánh thật đẹp, ấn tượng ban đầu mà, tôi hồi họp căng thẳng, lo lắng
đủ thứ. Những điều lo lắng của tôi đã thành sự thật, thiên đường hạnh
phúc của chúng tôi bây giờ đầy sóng gió, gia đình anh phản đối quyết
liệt vì cho rằng tôi không xứng đáng với những điều mà ba mẹ anh mong
muốn.
Thời gian dài trôi qua, những nỗ lực của
chúng tôi mong làm lay chuyển quyết định sắt đá của ba mẹ anh đều vô
vọng. Gia đình anh lại càng ghét tôi hơn, vì tôi mà anh đã chống đối lại
gia đình, không còn nghe lời của ba mẹ nữa.
Anh là con trai một trong gia đình có bốn
chị em, gánh chữ hiếu trên vai chưa thể làm tròn, chữ tình sâu nặng
không cách nào trút bỏ anh nhanh chóng suy sụp, anh gầy guộc hốc hác,
đôi mắt lúc nào cũng trũng sâu vì mất ngủ. Rồi anh đưa ra một quyết định
táo bạo, anh và tôi đã tự đến với nhau trong niềm vui, sự chúc tụng của
gia đình họ hàng nhà tôi và bạn bè hai đứa.
Anh nghĩ rằng khi cơm đã lên mâm cỗ thì
ba mẹ cũng sẽ tha thứ thôi. Cái tốt đâu chưa thấy chỉ thấy ba mẹ anh
càng thêm nổi giận: "cái thằng đó thật bất hiếu, nó không còn biết nghĩ
tới cái công lao mà ba mẹ nó đã chắt chiu từng đồng nuôi nó thành tài
như ngày hôm nay, hãy cứ xem như nó đã chết rồi”.
Ở thế kỷ 21 này tôi không nghĩ cuộc đời
mình sẽ phải va vấp một vấn nạn mà xem cải lương tuồng xưa người ta vẫn
diễn. Đã sáu tháng rồi anh không về nhà mặc dù từ Sài Gòn về tới nhà chỉ
hơn tiếng đồng hồ xe máy, ba mẹ anh cũng không nhận đồng nào mà anh gởi
về phụ giúp gia đình. Nhìn thấy anh khổ sở tôi cũng không thể vui được,
tôi nói với anh: "thôi mình cứ về tạ lỗi với ba mẹ, rồi ba mẹ xử sao
mình cùng nhau gắng chịu, ba mẹ la mắng rồi thôi chứ không lẽ nỡ làm gì
hơn nữa, dẫu sao chúng ta vẫn là con mà”. Anh nhìn tôi, rồi ôm tôi vào
lòng: "anh cám ơn em, anh xin lỗi em đã làm em phải khổ nhiều".
Đây là lần thứ hai tôi về nhà anh, lần
này tôi vẫn cứ lo sợ, hai tay tôi vòng ra trước ôm lấy anh, hơi ấm của
anh làm xoa dịu đi bao nhiêu suy nghĩ vớ vẩn trong lòng tôi. Trời bắt
đầu mưa rồi mỗi lúc một lớn, xuống dốc cầu rẽ trái đi thêm chút nữa là
tới nhà, chiếc xe bỗng nhiên đảo qua một bên tôi thấy mình như bay lên
cao rồi rớt xuống, đau đớn đến mức tôi không tự ngồi dậy được, tôi được
một người đi đường đỡ lên, tôi lao tới cố gào mãi tên anh, bù lại tiếng
gọi của tôi là những tiếng thở dồn dập của anh. Tôi mất anh rồi sao,
không, không thể đó là sự thật, tôi không muốn tin vào điều đó, mọi thứ
như sụp đỗ, trong tôi bất giác, tôi không còn biết gì nữa.
Hai ngày sau đó mọi người đưa anh đến nơi
an nghỉ sau cùng, tôi cũng như tất cả người nhà tôi không được tham dự,
gia đình anh cấm tuyệt, họ luôn căm hận và mắng tôi đã giết chết anh.
Tôi đau đớn, xót xa, nước mắt bên ngoài, cả nước mắt trong lòng tuôn
trào không ngớt. Anh mãi mãi không bao giờ về bên tôi nữa, vĩnh viễn
lòng đất lạnh lẽo kia bám lấy anh, giữ chặt anh của tôi rồi.
Anh đã sống hết lòng với tình yêu của
chúng tôi, cái tình yêu hiếm hoi mà biết mấy ai tìm được trong đời, anh
lúc nào cũng gởi lòng tôn kính về đấng sinh thành dù rằng trước đó có sự
bất đồng trong quan niệm tình cảm. Tôi luôn cảm ơn anh đã đem đến cho
tôi một tình yêu đầu tiên và là một tình yêu đúng nghĩa nhất, trong suốt
đời tôi sẽ mãi luôn trân trọng nó. Đã nhiều năm trôi qua hình ảnh của
anh vẫn luôn tồn tại, âm ỉ trong tâm trí tôi, nhớ mãi về anh tình yêu
của tôi.
[ ST by LEODSS ]
[ ST by LEODSS ]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét