Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Điện thoại lúc 6 giờ

Bí mật của mẹ do tôi phát hiện. Hôm đó, tôi về nhà sớm hơn mọi khi để lấy cái váy cho con gái tham gia biểu diễn văn nghệ ở trường.

Ngay sau đó, tôi hẹn gặp hai chị và anh trai. Chúng tôi cùng nhau phân tích hiện tượng tôi nhìn thấy. Tôi nói, em thấy mẹ ôm điện thoại trong lòng, thần sắc ngời ngời. Tư thế ngồi trên sofa và giọng nói của mẹ cho thấy, lần ấy không phải lần đầu tiên mẹ gọi điện, việc gọi điện thoại chắc chắn diễn ra khá lâu rồi. Mẹ chưa bao giờ vui như thế.
Sau khi phân tích tình hình, 4 chị em chúng tôi đều có cùng một nhận xét: Mẹ đã có tình cảm mới. Bố mất hơn 10 năm rồi, chị em chúng tôi từng chứng kiến mẹ sầu muộn, sống âm thầm trong ngần ấy năm qua. Chúng tôi vẫn tự hào về tình sâu nghĩa nặng giữa bố mẹ. Tuy có người khuyên 4 chị em tôi tìm cho mẹ một người bạn đời để mẹ bớt cô đơn, nhưng chúng tôi có cùng một quan điểm, mẹ muốn làm gì chúng tôi cũng chiều, riêng việc tìm bạn đời thì không, đó là sự xỉ nhục đối với bố.
Sợ mẹ cô đơn, buồn rầu, chúng tôi đưa ra một lô đề nghị với mẹ, nào là vào nhà dưỡng lão, nào là tham gia sinh hoạt lớp dưỡng sinh yoga hay lớp khiêu vũ người cao tuổi. Mẹ dường như không muốn chúng tôi thất vọng, miễn cưỡng đồng ý vào lớp khiêu vũ người cao tuổi. Không ngờ tham gia lớp khiêu vũ người cao tuổi được một thời gian đã xảy ra chuyện chúng tôi không lường trước được.
Thú thật, hôm phát hiện bí mật của mẹ, tôi tuy rất vội, nhưng vẫn cảm thấy kinh hoàng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhăn nheo của mẹ. Trong trí nhớ của tôi, phải đến chục năm nay mẹ chưa một lần cười tươi như thế. Cũng có thể, do chúng tôi không để ý.
Sau khi chị em chúng tôi có ý kiến, mẹ không buồn ăn nữa, chỉ lơ đãng nhìn chúng tôi ăn. Khi đồng hồ treo tường điểm chuông lúc 6 giờ, người mẹ hơi rục rịch, thần sắc không tự nhiên liếc nhìn chiếc điện thoại. Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Không ai ra nghe cả, cả nhà đều biết đó là cú điện thoại của mẹ. Mẹ do dự khá lâu, nhưng vẫn ngồi yên như phỗng, không hề nhúc nhích.
Từ hôm đó, 4 chị em chúng tôi luân phiên nhau ngồi tâm sự với mẹ. Cuộc thương thuyết luân hồi nhanh chóng đạt được kết quả. Mẹ cho chúng tôi biết, người đàn ông ấy cùng lớp khiêu vũ với mẹ. Hai người đã bàn bạc và thống nhất việc ai đến ở nhà ai, việc không đăng ký kết hôn để khỏi nảy sinh vấn đề tranh chấp tài sản về sau này. Thậm chí còn bàn đến việc không tổ chức đám cưới để khỏi làm phiền con cháu. Hai người đã bàn bạc xong xuôi, chỉ chờ ý kiến của đám con cháu chúng tôi.

Chúng tôi đã cho ý kiến.
Thế là mẹ hứa với chúng tôi, từ giờ không nghe điện thoại của người đàn ông đó nữa. Sự việc đến đây chấm dứt.
Sau một thời gian lén lút theo dõi, chúng tôi mới thấy yên tâm. Từ đó, cứ đến 6 giờ hàng ngày là chuông điện thoại reo lên hai tiếng, rồi im bặt. Khi chuông điện thoại reo, mẹ trở về phòng riêng. Chị em chúng tôi hiểu ngầm với nhau, chuông điện thoại reo lên hai tiếng lúc 6 giờ hàng ngày rồi im hẳn, là do người đàn ông ấy bấm máy rồi tắt đi. Hai tiếng chuông báo hiệu sự bình yên của ông ấy. Đó là kết quả chúng tôi mặc cả với ông sau lưng mẹ. Ông ấy chỉ yêu cầu có thế, coi đó là điều kiện ông ấy từ bỏ quan hệ tình cảm với mẹ.
Trạng thái tinh thần của mẹ ảnh hưởng tới sức khỏe của mẹ nhanh quá, khiến chúng tôi bất ngờ. Ngẫm nghĩ lại, tôi nghiệm ra, mẹ như chiếc cung lần lượt bắn các con đi rồi, cái cung chùng xuống, và cái già cũng sồng sộc kéo đến. Trong những ngày ốm đau, mẹ thường xuyên nhắc đến tên bố. Điều đó khiến chúng tôi cảm thấy mát dạ. Mẹ đi rất êm thấm. Sinh ly tử biệt khiến chúng tôi thấm nhuần câu nói sau đây hơn bao giờ hết: Dù ở tuổi nào, khi mẹ bạn đi rồi, bạn sẽ trở thành trẻ mồ côi.
Sau đó rất lâu, cứ đến 6 giờ sáng hàng ngày, chuông điện thoại lại reo lên hai tiếng. Tiếng chuông khiến chúng tôi cảm thấy đau đớn tột cùng.
Một hôm, chuông đồng hồ, chuông điện thoại reo lên cùng một lúc. Sau hai tiếng, chuông điện thoại tiếp tục đổ dồn từng chập một. Sững sờ hồi lâu, tôi mới từ từ nhấc ống nghe. Con gái ông ấy gọi điện, cô khóc thành tiếng, nói, bố em bị xuất huyết não, trong cơn mê sảng, bố em kêu hoài tên bà cụ. Em mong anh chị để bà đến thăm bố em, dù chỉ một phút.
Tôi sững người. Hồi lâu mới nói với cô bằng giọng hết sức bình tĩnh, mẹ chị đã qua đời nửa năm nay.
Từ đó, chuông điện thoại reo lúc 6 giờ không còn nữa. Thế giới dường như chìm vào cõi tĩnh lặng không đáy. Cuối tuần, tôi thường ngồi trầm ngâm trên sofa bên cạnh chiếc điện thoại. Khi đồng hồ điểm chuông lúc 6 giờ, người tôi bất chợt run bắn lên, ánh mắt lia về phía điện thoại. Tôi những mong nó reng lên hai tiếng quen thuộc, chỉ hai tiếng mà thôi.

[ ST ]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét