Trong giấc mơ, em đã gọi tên anh…
Trong giấc mơ, bàn tay anh nắm chặt tay em, dẫn em đi qua từ con đường này đến con đường khác…
Trong giấc mơ, em thấy mắt môi anh nhìn em cười nhưng không nói…
Trong giấc mơ …
Những
giấc mơ và rồi chỉ là những giấc mơ, sau một đêm nó trở thành cái gì đã
cũ. Cuộc sống thực đã kéo em về với những điều không thể, để rồi mỗi
ngày gặp anh, mỗi ngày nhìn thấy anh đi qua em, chút gì đó bỗng dưng như
dậy sóng.
Em
cứ tưởng rằng cả cuộc đời này mình không thể nghĩ đến một người đàn ông
nào khác ngoài chồng mình, bởi em yêu chồng em, yêu mái ấm bé nhỏ với
tiếng trẻ bi bô mà em đã dày công vun đắp.
Em đã có những phút trải lòng mình về với giấc mơ anh
Nhưng
rồi anh xuất hiện, mắt môi anh cười làm cho trái tim em lạc lối. Anh
ngồi đấy, trước mặt em, cặm cụi vào màn hình máy tính. Anh ngồi đấy,
thỉnh thoảng làm cả bàn phá lên cười bởi những câu nói hài hước hóm
hỉnh. Anh ngồi đấy, cất lên những lời trong bài hát “Như đã dấu
yêu”…Chẳng biết, có phải đó là những gì từ đáy lòng anh muốn dành trọn
cho em…
Em
đã có những phút trải lòng mình về với giấc mơ anh, và cũng có những
phút giây bồi hồi khi mắt em ngập vào đôi mắt ấy. Em đã thấy lòng mình
như run rẩy, khi nghĩ về giấc mơ tay nắm chặt bàn tay.
Cũng
chẳng cần biết anh nghĩ gì về em, cũng chẳng cần biết cảm nhận của anh
như thế nào. Nhưng với em, tất cả đều là cảm xúc thật, tình cảm thật.
Và thời gian…
Em
sẽ cố quên đi tất cả giấc mơ anh và chôn chặt trong sâu thẳm trái tim
mình những khoảnh khắc, những tình cảm của góc tâm hồn em lãng đãng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét