Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

ANH YÊU EM BAO LÂU?



 ~Một câu chuyện xảy ra đâu đó trên thế giới này~

 Tôi tát anh thật mạnh, như thể những uất ức dồn chứa bao ngày đã đến lúc được bung ra.
 - Đồ nói dối, đồ đểu, đồ khốn nạn, đồ tồi, anh cút đi, anh cút đi, ANH CÚT ĐIIIIII!!!! Ném những lời cay đắng nhất có thể nghĩ ra trong lúc ấy vào mặt anh bằng cái giọng nói sũng nước của mình, tôi quay lưng chạy thẳng, để mặc anh đứng như trời trồng, cạnh cô nàng mặc váy ngắn cũn cỡn, phấn son lòe loẹt cùng với anh chàng bảo vệ khách sạn còn đang ngơ ngác.

 Hình như anh có gọi tôi lại, hình như anh có toan chạy theo, và hình như cô gái đứng cạnh anh đã níu ghì tay anh, bắt anh ở lại, cạnh cái thân hình bốc lửa của cô ả.


 Người yêu tôi làm nhân viên cho một tổ chức phi chính phủ. Nghe cũng oách đấy nhưng chẳng thấm vào đâu so với những gì mà tôi phải chịu đựng: Anh đi sớm về muộn, tôi gần như hôm nào cũng phải gà gật đến hơn 10-11h mới có thể nhắn tin, gọi điện tâm sự cùng. Những ngày như lễ tình nhân thì thật là kinh khủng. Dân tình nườm nượp đổ ra đường, toe toét, hoa hoét, hôn hít..., còn tôi nằm nhà thấp thỏm, ước ao tối nay anh được nghỉ sớm để hai đứa đi chơi. Và gần như chẳng có năm nào lời ước thành hiện thực. Còn ti tỉ thứ tôi có thể kể lể ở đây: makeup ăn mặc đẹp đẽ xong-gọi điện "anh không đến được", đang đi chơi-bị gọi về để gửi email sếp bản báo cáo ngay lập tức, thậm chí có hôm tôi bị bỏ chỏng chơ giữa được để anh "đi với sếp"... Anh vẫn hay giải thích rằng anh hay phải liên hệ với trụ sở bên Mỹ, lệch múi giờ nên bận cả ngày lẫn đêm, và mỗi lần như thế, anh luôn áp đối bàn tay ấm vào má tôi, nhìn sâu vào mắt mà nói rành rọt rằng:"Những gì anh làm là để em tự hào, và cả để con chúng mình sau này cũng có thể ngẩng đầu vì bố nó". Nhưng hôm nay, tôi nhận ra những lời ấy là dối trá.

 Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên hai đứa gặp nhau là một dịp tôi đến dự sinh nhật bạn muộn. Không nhận ra sự hiện diện của anh chàng có đôi mắt ấm áp, tôi không ngừng thao thao về việc vừa bị cảnh sát giao thông "tóm", kể lể những uất ức về cái sự "xin xỏ" chẳng thành, lại còn nguyền rủa cho "hội ấy" cả đời ế vì dám lắc đầu trước một "mỹ nhân' như vầy. Đến giờ anh vẫn nói rằng đêm ấy anh về khiếp đảm cô nàng ghê gớm ấy đến mức không ngủ được, sáng hôm sau dậy phải gọi điện bắt đền. Thế là quen nhau.

 ...
 Một buổi chiều khi đang ở trường, tôi nghe con bạn gọi điện. Chưa kịp ngạc nhiên vì nhận được cuộc gọi từ đứa-không-thân-lắm, nó đã xả cho tôi một tràng:
 - Hân à, tao Oanh đây. Tao nói cái này mày phải bình tĩnh nhé...
 Đầu óc tôi quay mòng mòng, nước mắt như chực tràn xuống, môi run run. Tôi đưa thẻ xe cho anh soát vè bằng bàn tay lạnh ngắt như người phải cảm. Những lời đứa bạn nói cứ ong lên trong đầu, như tiếng chuông chỉ đánh một hồi mà âm thanh chát chúa cứ vang mãi:
 - Tao đang làm tiếp tân cho khách sạn Hoa Yến. Mấy tuần nay tao để ý thấy có một đôi tình nhân hay lui tới. Ban đầu tao cũng chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng thấy cái anh đi cùng ấy quen quen, tối qua tao mở ảnh họp lớp ra thì hóa ra là anh Tùng của mày.... Tao không dám gọi ngay cho mày từ sáng vì chưa chắc lắm, nhưng lúc nãy đôi đấy lại đến, tao cá đến 95% là anh Tùng. Mày có đến thì ngay luôn đi, đôi ấy mới lấy phòng thôi....

 Phi xe với tốc độ không để bánh chạm đất, tôi suýt đâm mấy người mà hồn vẫn chưa kịp hoàn về. Những hình ảnh anh ngày đầu tỏ tình, hình ảnh hai đứa đi họp lớp cấp ba của tôi, tôi hiên ngang ra sao, tự hào thế nào về người yêu tài giỏi, rồi cả những khi anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói những lời đầy hứa hẹn về tương lai hai đứa. Bạn tôi nói người yêu đẹp thường khó giữ, sau này khổ, chóng già... nhưng bàn tay âm áp, những câu chữ ngọt ngào của anh chỉ trong chớp mắt đã xóa bỏ tất cả những lời cảnh báo ấy.

 "Tình công sở à?" "Trên báo đây rẫy những chuyện người ta có chồng có vợ rồi mà vẫn dặt dìu dắt nhau vào nhà nghỉ!"

 Xe đỗ xịch trước cửa, con bạn tôi hớt hải chạy ra kéo tay tôi, lúc này đang phăm phăm, đằng đằng sát khí xông vào khách sạn.
 - Mày ra đây đã, tao lạy mày, mày có ghen giận gì thì cũng cố nhịn một lúc, đứng ngoài này chờ đôi ấy ra rồi đánh chửi gì ngoài này tùy mày. Chứ giờ mày xông vào làm um lên là tao mất việc ngay!!

 Nể bạn, và cũng cần chuẩn bị tinh thần, tôi dắt xe sang quán nước bên kia đường đợi.

 Đến hơn 8h tôi, cái cảnh mà tôi cầu trời không diễn ra cuối cùng lại xuất hiện. Anh nhanh nhẹn chạy xuống bậc cầu thang khách sạn, mặc chiếc áo len kẻ caro tôi tặng hôm sinh nhật. Bên cạnh là một cô gái, tóc dài xoăn xõa nhẹ, mặt đậm make-up, tỏ vẻ mệt mỏi, bước xuống khoác nhẹ tay anh đầy tình cảm. Trong lúc anh chờ bảo vệ dắt xe ra, tôi bước sang đường. Nếu không có tiếng xe ô tô phanh kít rợn người và những tiếng còi xe inh ỏi vang lên, có lẽ anh cũng không để ý thấy tôi đang đi tới. Nhìn gương mặt trắng bệch, đôi mắt đầy ngạc nhiên và sợ hãi (thậm chí là khiếp sợ) của anh, bỗng chốc trong tôi dâng lên cảm giác lợ lợ ghê tởm đôi bàn tay ấm và ánh mắt cương nghị của người yêu, à không, đến giờ phút này là cựu người yêu rồi.

 Anh á khẩu, cô ả đi bên cạnh cũng tỏ ra ngạc nhiên về thái độ của cô gái đang phăm phăm tiến lại . Định ném cho cô ta một cái nhìn khinh miệt, nhưng mắt tôi đã trào nước. Nhận ra gần một năm nay mình là một con ngốc thật chẳng dễ chịu gì. Nhận ra người con trai mình yêu, người vẫn nắm tay mình đút túi áo trong những ngày giá rét, thỉnh thoảng quẹt mồ hôi trên mặt mình những chiều hè, vuốt mái tóc mình rồi bù những ngày gió thu, hóa ra chỉ là một tên Sở Khanh giả tạo cảm giác như có ai đó đang xé mình làm đôi, một cách tàn nhẫn. Thay vì giật tóc, đè đầu cưỡi cổ cô ả lòe loẹt kia, tôi thấy mình chỉ còn đủ sức làm duy nhất một việc: giang tay tát cho anh ta một cái thật mạnh. Giây phút ấy trước mắt tôi như hiện lại những ngày yêu thương, dù mới đây thôi nhưng tưởng như xa vời vợi, êm ái mà đau đớn.

 ....

 Về nhà trên con đường đầy nước mắt, tôi leo lên giường ngủ, không ăn không uống, mặc bạn cùng phòng hỏi han. Nói là ngủ nhưng chỉ là ngủ trên lý thuyết.
 Cả ngày hôm sau, đầu tôi ngập tràn những hình ảnh của ngày hôm qua. Ném sim điện thoại xuống đáy tủ, tôi chết dí trên giường, hết khóc lại cười, chỉ khổ mấy đứa bạn cùng phòng, lo cuống lên, chạy ra chạy vào, sờ đầu đánh cảm. Anh không đến, hay chính xác hơn là anh có đến, nhưng chỉ được một lát. Huệ, con bạn cùng phòng tôi chạy vào thông báo "Anh Tùng về rồi" chỉ 5 phút sau khi nó lôi tôi dậy nói "Anh Tùng đến!". Hai hôm sau, tôi vẫn bỏ học, anh không đến nữa, bỏ mặc tôi cười trong đau đớn, nhận ra mình vừa bị đá bay khỏi mối tình đầu.

 Đến sáng ngày thứ ba, tôi quẹt nước mắt, tắm rửa sạch sẽ, cất con dao định dùng để cứa tay cách đấy mấy hôm vào tủ, tự nhủ lần sau yêu cần cẩn thận hơn, như người đi chợ bị lừa một lần thì sẽ cố không để lừa lần nữa, rồi nhếch mép nghĩ thầm "Chắc gì đã có lần sau", và cuồi cùng là lôi sách vở lên giảng đường ngồi học. Ngồi học trên lý thuyết.

 Buổi tối, tôi đi làm về, đi bộ mà vẫn cảm thấy những làn gió rét quất vào mặt đau đớn, như có ai đó đang tát liên hồi vào mặt mình, bắt phải tỉnh khỏi những kỷ niệm cũ đang hiện rõ mồn một trong đầu.

 - Anh yêu em!
 - Sến quá!
 - Anh yêu em! Anh yêu em! Anh yêu emmmmm!
 - Rồi rồi, em cũng yêu anh... được chưa. Anh thích màu gì?
 - Màu xám.
 - Vì sao?
 - Vì đó là màu Hân của anh thích!
 - Anh thích ăn gì?
 - Ăn cơm nước tương
 - Vì sao?
 - Vì Hân của anh thích!
 - Anh thích con gì?
 - Con người tên Hân!
 - Là nam cũng được hả?
 - Người này, ờ... chưa xác định được giới tính!! AAAAAA... (bị véo)
 - (Thì thầm vào tai) Em...yêu...anh...
 - Yêu bao nhiêu? (Cũng thì thầm)
 - Bằng vũ trụ..... Anh yêu em bao nhiêu??
 - Chưa biết ... AAAAAAA (Bị véo, lần nữa).

 Trong phút chốc, đoạn băng kỷ niệm "Lần đầu tiên tỏ tình" trong đầu trở thành một đoạn phim tình cảm rẻ mạt bị quăng vào thùng rác.
 Về đến cổng ký túc xá, tôi giật mình dừng lại. Anh đứng đó, vẫn chiếc áo khoác dài tôn lên dáng người dong dỏng, tai đeo cặp len bông trước đây tôi vẫn nằng nặc bắt anh dùng, gương mặt anh trắng nhợt, môi run run như thể đã đợi tôi từ lâu lắm. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, mắt anh sáng lên, đứng thẳng dậy, bước đến gần. Lúc này tôi mới nhận ra đôi mắt thâm quầng của anh, vẻ mệt mỏi cố giấu giếm bằng nụ cười nhẹ.
 - Em về rồi à?
 - Anh đến làm gì? Tôi cụp mắt, chiếc áo len caro bên trong làm tôi nhớ đến buổi tối hôm trước, sực tỉnh.
 - Em đừng làm khuya như thế...
 - Anh muốn gì? Tôi làm khuya mấy cũng không bằng anh!! Anh cút về đi, đừng để tôi phải dùng đến cái tát thứ hai.... Run run quay đi, tôi tránh nhìn ánh mắt ấm áp như đang thiếu đốt của anh. Đóng kịch cũng tài đấy...
 Anh cười nhẹ, hít thật sâu, rồi thở dài:
 - Cho anh xin lỗi....
 Không gian im lặng một khoảng. Như thật dài. Tôi định nói xối xả vào mặt anh những gì đang gào thét trong đầu tôi bao ngày nay. Nhưng khi ngước lên, tôi chỉ có thể cho anh thấy gương mặt đẫm nước của mình, giọng nói vỡ vụn theo tiếng nấc:
 - Anh...chỉ nói...được ... thế thôi sao... Cứ mỗi lần ... đá cô nàng nào... anh cũng nói vậy à??... Anh là đồ.....
 Tính từ "giả dối" bị nước mắt chặn ngập trong họng... Cuối cùng, tôi chỉ lắp bắp được một câu "Anh về đi". Rồi lại nấc nghẹn.
 Lại im lặng. Mấy đôi tình nhân đi chơi về qua, thấy cảnh tượng ấy cứ quay lại nhìn chòng chọc.
 - Anh yêu em.
 Anh cố nói, như thể khó khăn lắm mới có thể thốt lên được. Lau nước mắt, tôi cười khẩy:
 - Anh thiếu chữ "không" rồi. Đừng làm tôi ghê tởm nữa, không cần tìm tôi làm gì, không cần phải thấy có lỗi hay thương hại đâu, cứ là đúng "chuyên môn" của anh là được rồi...
 - Anh ước gì em biết được là anh yêu em nhiều như thế nào.
 Anh nói như thể không nghe thấy lời tôi.
 - Em có yêu anh không?
 Tôi một lần nữa phải tránh ánh mắt nóng rực ấy.
 - Anh điếc à? Cơn giận phút chốc trào lên. Tôi ngu mới yêu anh, tôi không muốn ngu lâu thêm nữa đâu. Anh cút đi!!
 Anh vờ như không nghe không biết, khẽ cúi xuống đóng cúc chiếc áo khoác xám tro tôi đang mặc. Ngạc nhiên trước những cử chỉ thân mật đến mức trơ trẽn ấy, tôi trợn mắt, trong phút chốc không biết mình nên làm gì. Anh thì thầm:
 - Anh thích màu xám, vì Hân của anh thích màu xám. Anh thích cơm trộn tương vì Hân của anh thích ăn. Và anh thích con người tên Hân.

 Anh ngẩng lên, tay áp nhẹ vào má tôi, nhìn sâu vào mắt.
 - Anh không yêu em bằng vũ trụ được... Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người em thôi, chỉ bằng tất cả những gì thuộc về em thôi.
 ...

 Tôi đứng như trời trồng. Anh chỉ khẽ mỉm cười, rồi quay đi. Trong phút chốc, dáng đi dong dỏng ấy chìm trong ánh đèn đường và những tiếng xe cộ inh tai ngoài kia. Tôi chỉ biết đứng khóc....


 Sáng sớm, chuông điện thoại kêu inh ỏi, suýt nữa tôi tắt đi vì tưởng chuông báo thức. Mãi mới mở được cặp mắt sưng húp:
 - À lô. Giọng ồm ồm ngái ngủ.
 - Chị Hân, chị phải đến đây ngay....




 Chạy trên hành lang trắng xóa, nồng mùi kháng sinh của bệnh viện, Hân mím môi đến trắng bệch, mắt dao dác tìm số phòng. Lên đến nơi, cô khựng lại, nhìn chiếc giường trắng xóa đang được một cô y tá dọn dẹp, phủ lại ga.
 - Chị ơi, giọng Hân run run, chị ơi cho em hỏi anh Phạm Huy Tùng nằm đây đâu rồi ạ?
 Chị y tá chưa kịp trả lời chợt có tiếng gọi ngoài hành lang làm Hân giật mình:
 - Chị Hân, chị Hân phải không ạ??
 Hai người, một cậu nam mặt trẻ măng, và một cô gái tóc dài xoăn xõa chạy nhanh lại. Mắt ai cũng đỏ hoe.
 - Em chào chị, giọng người con trai nghẹn nào, em là Hoàng, cùng tổ công tác với anh Tùng...
 - Tổ công tác??? Tổ công tác nào?? Giọng Hân không còn chút biểu cảm, mắt vô hồn ngơ ngác nhìn vào hai gương mặt trước mắt.
 - Chị phải bình tĩnh, chị phải thật bình tĩnh. Có vẻ anh chàng này tưởng Hân không còn tỉnh táo. Anh Tùng bốn hôm trước, trong lúc đi làm nhiệm vụ với chị Quý đây - Cậu ta chỉ sang bên cạnh - có gặp chị, hình như chị hiểu lầm anh ấy, nhưng vì nghi phạm đang ở trong nhà nghỉ ấy nên anh Tùng không thể đuổi theo chị được....
 - Nghi phạm nào? Hai người nói gì vậy???
 Gương mặt thất thần của Hân khiến đôi nam nữ bối rối. Cô gái cất giọng nghèn nghẹn, thì thầm: "Chị ấy đang shock, từ từ đã."
 Gương mặt chàng trai đỏ dồn lên, như đang cố nén xúc động, rồi anh thở mạnh, cố gắng rành rọt:
 - Ngay buổi chiều hôm sau, lúc đội em đang đuổi theo nghi phạm đó, anh ấy bị trúng đạn vào vùng cổ. Bọn em... bọn em đưa vào viện kịp.... nhưng đến tối hôm qua... anh .... anh ấy... mất.

 Hân cười, đôi mắt ngơ ngác bắt đầu ngấn nước, đầu lắc nhè nhẹ:
 - Anh đang đùa à?... Tối qua anh ấy còn gặp tôi xin lỗi....
 - Chị Hân, chàng trai thở mạnh lần nữa, đặt hai tay lên vai cô, cố gắng giữ cho môi không run, rành rọt khẳng định lại những lời đau đớn. Chị Hân, Anh Tùng mất rồi, anh ấy hôn mê gần ba hôm nay. Tối hôm qua bác sĩ báo anh ấy lên cơn sốt, và anh ấy.... đi ngay sau đó....

 Không còn nghe thấy những lời cố gắng an ủi sau đó của hai người lạ trước mặt, Hân quỵ xuống. Cô gào lên, âm thanh dội lại từ bốn bức tường trắng lạnh nghe thật khủng khiếp...

 Anh ấy là cảnh sát. Anh ấy chỉ muốn để Hân và đứa con sau này được tự hào...

 Anh yêu em bao nhiêu????
 ♥~ST by Leo Mụp Mụp~♥

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Cafe không ngọt...

Cô vẫn thường thường nhớ lại những ngày quen anh…

 Xưa kia cô không biết uống cafe, cho đó là thứ nước đắng nghét vô bổ. Song, khi quen anh rồi, hầu như tuần nào cũng theo anh đến quán, dĩ nhiên sau đó cafe thành bạn của cô.

 Anh là chàng trai ưu tú. Đẹp trai, có chí tiến thủ… khi 2 người học Đại học, anh đã chú ý đến cô, một cô gái hiền lành có mái tóc đen dài. Cô thường thường không gây sự chú ý nhưng lại khiến mọi người quan tâm đến mình. Anh bảo: “Vì em mà anh được sinh ra!”. Lời nói của anh quả khiến cô rung động.
 Thế nhưng quen cô rồi, anh vẫn luôn không chỉ quan tâm đến mình cô. Bạn gái vây quanh anh đếm được hơn tá, anh đều đối xử tốt với họ. 12h đêm, nếu một cô nào đó khóc lóc than buồn chán, anh cũng sẽ lập tức đi ngay. Hoặc như, đang ngồi với cô, và nếu có ai đó gọi điện thoại bảo cần anh, thì anh cũng sẽ không từ chối. Giây đầu anh còn lưỡng lự, phút sau anh đã biến mất.

 Cô lẳng lặng đón nhận mọi thứ, không nói năng gì.

 Một ngày kia, cô đột nhiên nói: “Em muốn chia tay!”.

 Anh sững sờ, hỏi: “Anh làm gì sai? Bạn bè cần anh, không thể không đến!”

 Cô bình thản khuấy cốc cafe “Không có đường, đúng không? Uống đi!”
 Anh không hiểu ý cô muốn nói, nhưng vẫn hớp 1 ngụm.

 “Đắng quá! Không ngon! Anh thích có đường!” , anh nhăn mặt.

 Cô trầm tư, vẽ vẽ ngón tay trên mặt bàn “Cafe đắng nhưng có dư vị. Anh chỉ thấy đắng. Giống như tình yêu của em và anh, anh sẽ chỉ thấy đắng. Em cũng không thấy ngọt ngào. Cũng chẳng có ấn tượng mạnh mẽ. Vì thế… chia tay thôi!”

 Cô bỏ đi. Cốc cafe đặc quánh lại.

 Không quen anh nữa, nhưng cô đã có thói quen đến quán uống cafe không đường. Thỉnh thoảng nhớ lại chuyện cũ, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Giá như anh biết, cô ghét cafe đến đâu, mà vì anh, đến cafe không đường cô cũng đã quen thuộc. Anh vĩnh viễn không quan tâm đến chuyện đó. Mà nếu có, thì một thoáng chốc cũng sẽ quên hết. Con trai thường vô tâm như vậy.

 Điện thoại rung lên “Cafe không đường đắng nhưng có dư vị. Anh đã lỡ bỏ mất dư vị của nó. Hãy cho anh nếm vị đắng cafe không đường, được không?”

 Cô nhìn sang. Anh đang ngồi bàn bên kia, gương mặt trầm tĩnh, có vẻ chững chạc hơn trước nhiều. Cô gửi tin nhắn lại “Cốc cafe đã đổ rồi. Anh còn muốn uống lại?”

 “Vậy thì,” anh dịu dàng đến bên cô, “anh pha cho em cốc khác. Đắng ngọt, chúng ta cùng nếm!”

 Mắt cô ướt nước.

 Có lẽ cafe không đường bắt đầu ngọt rồi.
 ..............................​..............ST...........................................................

Câu chuyện đứa trẻ

Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:

 - Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và bất lực như thế này?

 Thượng Đế đáp: - Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.
 ...
 Đứa bé lại nài nì: - Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?

 Thượng Đế đáp: - Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và
 con sẽ thấy rất hạnh phúc.

 Đứa bé lại hỏi: - Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

 Thượng Đế trả lời: - Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng được nghe, đồng thời với sự nhẫn nại và
 cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

 - Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?
 - Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.
 - Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.
 - Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta, và dạy con cách thức quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con. Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:

 - Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.
 - Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ"

LIỆU CÓ AI ĐÃ ĐỌC

LIỆU CÓ AI ĐÃ ĐỌC

 Dù có kẻ rỉ tai rằng mèo đen có thể sẽ chỉ đem lại điềm xấu, tôi vẫn bỏ ngoài tai. Nhiều khi, tôi tự hỏi không hiểu trên đời ai lại rảnh rỗi đến mức phải đặt điều mê tín nhảm nhí vậy. Hay cũng có thể vì cảm thấy từ lâu vận may đã không mỉm cười với tôi. Nên dẫu mọc đâu thêm một con mèo – màu đen – thì dù có thật tình bị xui rủi đi chăng nữa giờ cũng đã chẳng thành vấn đề gì lớn lao.
 Nói vòng vo thế vì rốt cuộc tôi cũng đã đành lòng mang “nó” vào nhà nuôi rồi. Ai đến nhà thấy nó cũng giật mình. Nhìn xa chỉ thấy đôi mắt sáng rực lên trong một mớ lông đen ngòm. Nếu còn núp trong tối nữa , bảo đảm họ sẽ bị một phen hãi hùng. Đôi mắt nó sáng quắc, gườm gườm làm người ta phải buột miệng “quỷ xứ!”. Tôi chỉ thấy chúng giống hai hòn bi ve. Mới nhìn ai cũng ghét, hỏi tôi cớ sao đem “của nợ” này về làm gì cho ám quẻ. Tôi cười: “Thích thế!”. Bản thân tôi thấy nó đâu đến nỗi nào. Thậm chí nó khá ngoan. Mỗi lần muốn kiếm, tôi chỉ gọi khe khẽ “cưng”, tức thì nó vụt đến ngay. Từ ngày đầu mới về nó đã rất quý tôi. Một phần, tôi tin có duyên phận gì đây. Phần khác, tôi chăm nó tử tế, chẳng bỏ đói một bữa. Rảnh lúc nào là tôi tìm nó, ve vuốt. “Cái giống mèo này chúng nó bỏ mình lúc nào không hay” - một bác hàng xóm bảo tôi thế - “Cứ chăm cho lắm, đi mất rồi tiếc!”. Bác này ác cảm với nó lắm, trông thấy là chỉ muốn đá cho một cái “chết toi”. Tôi cười khì. Nuôi mà không chăm thì nuôi làm gì.
 Nó đến với tôi kể cũng rất lạ. Một hôm đi làm về khuya, bước mấy bước trên bậc cầu thang toan chuẩn bị vào nhà, tôi xuýt giật mình vì “cái đống” đen ngòm trước cửa. Nhìn kỹ mới hóa một đám lông và hai hòn bi ve. Kỹ hơn chút nữa thì ra nó. Hai hòn bi ve bất động soi vào mắt tôi. Tôi đứng im ra như tượng, gáy rờn rợn. Bình thường hễ thấy người, mèo hoang chạy biến ngay. Đây không, nó cứ ngồi, mắt chăm chú soi vào tôi, đuôi hơi ve vẩy. Đuôi nó làm tôi cứ hình dung ra một con rắn nhỏ. Thế mà tôi chả hãi – như nó không hãi tôi. Tôi lại gần, gần nữa, gần hơn. Nó vẫn giương mắt nhìn. Chần chừ , tôi đưa tay vuốt nhẹ đầu khiến nó khẽ “meo”. Khó mà tin có thể chạm được đến mớ lông ấy. Vuốt được hồi lâu, tôi đứng dậy mở cửa. Cửa vừa hé nó đã chạy tót ngay vào nhà. Ngạc nhiên nhưng tôi cũng chẳng nung ý định đuổi nó đi. Vốn sống một mình, có nó tự nhiên căn hộ chung cư bé nhỏ của tôi bỗng thành ra “hai mình”. Ý nghĩ đó xoa dịu bớt sự trống trải từ lâu – của cả tôi và cái nơi tôi gọi là nhà mình. Dù rằng có câu “mèo đến nhà thì khó, chó đến nhà thì giàu”.
 Tôi không đặt tên, chỉ thích gọi nó là “cưng”. Đó là từ tôi buột miệng thốt ra khi bàn tay đang mải mê với đám lông mượt mà của nó. Có lẽ trong tôi đã - hết sức tự nhiên - dành cho nó một thứ cảm tình đặc biệt. Không đơn thuần là tình cảm thân thiết giữa chủ và vật nuôi, mơ hồ nó đã cho tôi được làm cái việc vốn tự mình thầm quên lãng trong một quãng thời gian dài: được thương yêu - chăm sóc một - ai-đó. Tôi thích thú và thấy mình hạnh phúc khi có thể gọi nó như vậy. Cái từ này thật ra không phải cứ muốn là dùng được. Thường ta chỉ dùng một cách hết sức thân mật để gọi người yêu – khi đang yêu, và hay có xu hướng bị cho ngay vào mục “quá hạn sử dụng” – khi đã lấy nhau, là của nhau. Nếu không, xem chừng phải yêu quý con trẻ lắm ta mới gọi chúng như thế. Tôi gọi tự nhiên, nó nghe hiểu - mà chạy đến - là được.
 Mèo sống với người nhưng không từ bỏ những thứ thuộc về “bản năng”. Nó tuy ở nhà tôi vẫn không bỏ thói đi hoang. Mấy lần đến giờ cho ăn tìm không thấy đâu , nhớ lời bác hàng xóm, tôi phát hoảng tưởng nó bỏ tôi luôn. Thế nhưng đến độ nửa đêm nó lại mò về, leo lên giường nhìn tôi say ngủ. Thấy động – vì hơi thở phập phồng, tôi he hé mắt. Im thin thít, hai hòn bi ve rực lên trong bóng tối.
 Có đêm buồn quá tôi thức rất khuya. Lúc ấy trong phòng chỉ còn chiếc tivi phát những chương trình về khuya chán phèo. Thấy tôi nằm dưới sàn nhà lạnh tanh không một miếng chăn đang lơ đễnh quan sát những chuyển động trên tivi, nó lại bên cuộn tròn dưới nách áo. Tôi giật mình. Rồi chợt cơn xúc động trào lên trong lòng. Nó nằm đấy, hơi thở cuốn theo nhè nhẹ. Mắt tôi dần hoen đi. Tôi ôm nó chặt hơn.
 Những hình ảnh trên tivi nhợt nhòe, nhường chỗ cho chuỗi suy tư trong đầu. Cuộc sống như một dòng chảy bất tận. Ngày ngày tôi vẫn tự mình trôi theo – hay bị cuốn theo – cái dòng chảy ấy. Để mưu sinh, để kiếm miếng cơm manh áo. Trái tim bỗng chốc trở nên chai sạn, khô cằn đi đến lạ. Sau một quãng đời dài, giờ chỉ còn tôi đang một mình trong nỗi hoài nghi. Mà không, có thêm chú mèo đen này nữa. Ít ra, lòng cảm thấy ủi an vì còn có “người” bên cạnh. Tiền đã kiếm được. Nhưng chỉ đủ sống. Mà sao bên trong tôi thấy rỗng tuếch tự bao giờ.
 Sau đêm liên miên suy nghĩ ấy, tôi càng cảm thấy yêu mến nó hơn. Tình yêu ấy lôi tôi ra siêu thị, quyết sắm sửa đủ thứ để chăm sóc nó tử tế. Nào là một cái chén đựng đồ ăn vật nuôi bằng inox rất đẹp. Sung hơn, tôi mua hẳn loại thức ăn cân theo ký dành riêng cho mèo được nhập khẩu từ Mỹ. Rồi còn vẽ chuyện đến mức tha về cái mà người bán hàng huyên thuyên bảo là “đồ chơi dành riêng cho mèo”. Nghe thì tưởng gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là cái thảm tròn nho nhỏ cho mèo cào vào mỗi khi ngứa ngáy. Nhưng vì đã xem nó như một người bạn hiếm hoi còn lại trong đời nên tốn kém một chút tôi cũng không bận tâm. Và hậu quả nhãn tiền là đi tong tháng lương cầm chưa ấm tay, nhận ra thì muộn mất rồi.
 Nó có vẻ không thích những cái tôi đem về. Hơi bực vì mất tiền, nhưng tôi biết nó không quen. Lâu nay - trước khi gặp tôi - tôi nghĩ nó chỉ tha lôi những thứ trong thùng rác, bới móc lấy một cái xương đầu cá hay thậm chí lẻn vào bếp một nhà nào đó mà tìm đồ thừa ăn vụng. Nó làm gì biết mùi vị của cái gọi là thức ăn tổng hợp với đầy đủ các chất dinh dưỡng và vitamin thiết yếu – y lời cô bán hàng xoen xoét quảng cáo với tôi. Trước đây không biết nó đã từng có chủ không. Nếu nhà ấy kha khá ít ra nó còn được ăn trong một cái chén lành lặn không mẻ tới mẻ lui như cái chén hồi đầu tiên tôi dành cho nó – cái chén tôi xuýt vứt đi vì thấy kinh quá nhưng lại tiếc rẻ. Chắc thế nên có lẽ nó chẳng hiểu được cái vật sờ sờ trước mặt kia vốn được thiết kế chỉ dành riêng cho việc ăn của lũ mèo thuộc hàng “quý tộc”, hoặc không thì nhà chủ cũng có của ăn của để. Nực cười, thế ra tôi đang “trưởng giả học làm sang” sao. Tôi chẳng biết nữa. Chỉ thấy cái chén bóng loáng làm nó vừa sợ vừa tò mò , cứ ngửi tới ngửi lui được một hồi rồi cong đuôi chuồn mất. Nghĩ lại, mới là inox thôi mà, mèo “quý tộc” đúng ra phải ăn trong chén bằng vàng (!).
 Còn đến cái thảm thì mới đúng là thảm…họa. Nó ghét cái thảm đến nỗi chỉ trong ít tuần, tôi đành đem quăng cái thảm đi. Trông cái thảm bị cào tan nát ngổn ngang từng thớ vụn khiến tôi tự hứa với lòng sẽ không mua bất cứ cái gì gọi là “đồ chơi cho mèo” nữa. Nghĩ bụng, dù sao cũng chỉ là con mèo, nó cần gì những cái vớ vẩn như thế này. Rách việc – tôi tức anh ách, rủa thầm bản thân lắm chuyện và bọn lắm chuyện không kém bày vẽ ra đủ thứ quái đản trên đời.
 Nó đi nhiều hơn sau bữa ấy. Tôi dẹp luôn đống thức ăn tổng hợp. Nó chẳng thèm động lấy một miếng. Cứ để ra cái chén đẹp đẽ ấy, y như rằng sáng hôm sau chén vẫn còn nguyên. Khổ thân tôi bỏ thì thương, vương thì tội. Không dẹp thì đống ấy cũng mốc meo lên, nó cũng không ăn được. Mà chẳng lẽ bỏ một đống tiền ra mua về, để rồi đem vứt vào thùng rác hay sao.
 Nó không thèm ăn, nên có lẽ phải ra ngoài kiếm. Tội nghiệp, biết thế tôi đã chẳng thèm “yêu” nó kiểu ấy. Đời cứ trớ trêu vậy , đôi khi tưởng rằng mình đem lại điều tốt đẹp cho người khác, hóa ra lại làm khổ họ hơn. Nó đi hoài, thời gian bên tôi thưa thớt hẳn. Nhiều lúc mải làm, tôi cũng chẳng biết nó có đó hay không. Tôi là nhà thiết kế. Đúng hơn tôi sáng tác kiểu dáng cho các sản phẩm công nghiệp - từ cái xô cái chậu cho tới cái bàn cái ghế. Phần lớn thời gian tôi làm việc độc lập. Đơn độc trong sáng tác – ai đó đã từng nói về sự cô đơn của người làm công việc này. Tôi biết chất xám mình có hạn. Để không thành “kẻ chầu rìa”, chỉ có lao động không ngừng. Mà lao động trí óc khắc nghiệt kém gì lao động chân tay.
 Thật sự không muốn nó đói, tôi đành quay trở lại với cái chén mẻ và mớ thức ăn thừa. Quả thật đêm về nó đã bớt đi. Nghe nói nếu làm chút “phẫu thuật”, nó sẽ “tịt” không đi nữa. Lúc ấy chỉ còn quẩn quanh chủ chực ăn. Nhưng tôi thấy làm vậy ác quá, đang yên lành tự nhiên ra tay tước đi cái tạo hóa ban cho nó chỉ vì ý thích nhỏ nhen của mình. Trời cho gì biết nấy , tốt hưởng xấu chịu. Như tôi, trót sinh ra làm người thì cam chịu kiếp người. Mà kiếp người kiếp mèo sướng khổ thật khác nhau. Mèo ăn xong lại ngủ, ngủ chán thì “đi đêm”. Người còn biết nghĩ, lại hay thấy cô đơn kéo đến. Nói vậy chứ sao đôi lần , nhìn mặt nó tôi chỉ thấy một vẻ buồn xo. Có bao giờ ai thấy mèo cười. Ngủ nhiều quá, rỉ mắt tích tụ, khiến tôi cứ tin nó khóc , nhiều đến nỗi mắt sưng tấy cho ghèn cứng đọng trên khóe mi. Lại nghe ai nói mèo tới chín kiếp. Một kiếp chưa được, phải chịu tới chín kiếp sao “cưng”. Nó nằm bẹp, nghiêng cổ cho tôi gãi. Sao có người vẫn tin có kiếp sau? Kiếp này buồn còn chưa đủ, cực khổ còn chưa đủ, phải kéo qua kiếp sau nữa ư. Tôi cứ thủ thỉ, nó cứ lim dim. Mà thôi, kiếp sau có cũng cứ làm mèo, “cưng” nhé. Chỉ cần không thành mèo hoang, hay sa cơ lỡ vận rơi vào quán “tiểu hổ” nào đấy… Biết sao đây, đời này chẳng ai dám chắc được điều gì. Đâu phải lúc nào cũng may mắn gặp được người chủ tốt, bị bỏ rơi là chuyện cơm bữa đến nỗi đâu đâu cũng thấy mèo hoang. Trong mọi sinh vật hiện hữu trên trái đất, con người là đáng sợ nhất. Và cũng chỉ có lòng người là không đoán được. Nó ngủ mất tiêu, vô tư như… mèo. Ừ, mèo sướng thật.
 Suy nghĩ về công việc đang dang dở khiến tôi tưởng sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho mèo. Thế nhưng cứ ngồi vào bàn, y như rằng bộ não trở nên trống hoác. Thở dài, hít thật sau, rồi lại thở dài. Vẫn là một khoảng trắng. Tôi chua xót trong đêm. Vậy là hết, tôi chẳng còn gì. Ngày ngày, thời gian lạnh lùng tước dần tuổi xuân, tước đi tình yêu, tước cả những mộng tưởng hay ho, nhường chỗ cho nhiều suy ngẫm có phần phiền muộn về cuộc sống và bản thân mình. Tôi chán nản, muốn vứt hết, bỏ hết. Cả một thời cần mẫn, rốt cuộc vẫn là con số không? Liên tục trong mấy tháng qua các ý tưởng của tôi không được chấp nhận. Tôi như một thứ người thừa trong phòng thiết kế mẫu của công ty. Tôi rơi vào stress triền miên. Cố vùng ra, thoát ra khỏi trạng thái ngột ngạt này của cuộc sống nhưng nào cách chi làm được. Trong lúc này tôi chỉ còn biết tìm nó, lại vuốt ve, lại nói chuyện với nó như một người tri kỷ, để rồi vờ như nỗi cô đơn qua đi. Nhưng tôi nhủ mình, dù không muốn vẫn cứ phải làm việc. Không lao động, tôi sẽ tự đào mồ chôn mình.
 Tôi biết rất đáng sợ khi phải thừa nhận: Dường như mình đã cạn ý tưởng. Nghề của tôi mà cạn ý tưởng thì đúng là ác mộng.
 Giật mình, tôi nhận ra mình giống như con mèo đen, chìm khuất dần vào bóng tối. Rồi mơ hồ, biến mất, tan đi, không còn hiện hữu. Tôi ở đó, trong đó, chẳng mang một chút xúc cảm gì. Không ai bận tâm cần biết sự hiện diện của một mớ lông đen ngòm. Biết cũng chẳng để làm gì, màn đêm đã nuốt chửng, kéo tôi vào cõi vĩnh hằng.
 Cũng chẳng ai buồn tiễn đưa tôi.
 “Cưng”! “Cưng” đâu rồi? Tôi gọi, nhưng chẳng thấy nó đâu. Hai giờ sáng. Nó vẫn chưa về. Tôi sục sạo trong bóng tối, tìm kiếm cái chén mẻ. Thức ăn hết nhẵn. Tôi bật tivi. Tiếng Anh xì xồ. Tôi bật quạt. Quạt thổi vù vù. Ho khục khặc vì lạnh. Tôi bật đèn bàn cố làm mọi chuyện có thể. Tôi không muốn bị nuốt chửng. Tôi sợ mình biến mất giữa cõi đời.
 Cuối cùng tôi tìm ra một giải pháp khá hơn. Tôi khóc. Khóc ròng. Nước mắt ứa ra trôi theo những trĩu nặng gồng gánh.
 “Cưng”, đừng bỏ ta! “Cưng”… Tôi gọi nó cùng tiếng nấc. Trong đêm lạnh lẽo này, chắc cũng chẳng ai nghe thấy tôi.
 Khi nước mắt dường đã cạn, nhẹ lòng hơn tôi thiếp đi.
 Nó đã về. Khe khẽ nhìn tôi. Đôi mắt buồn. Nó cứ ngồi đấy theo thói thường. Vẫn hơi thở phập phồng, chờ tôi thức… cho đến sáng.
 Sáng hôm sau tôi lần mở điện thoại, tra danh bạ xem có ai đáng để gọi. Tôi có vài người bạn nhưng từ lâu lắm không còn liên lạc nữa. Đối với tôi, công việc quan trọng hơn nhiều lần tình bạn hữu. Tôi lại cố gắng nhớ xem ngày xưa có từng “để ý” ai không. Đại loại, tôi cố tìm chút liên hệ giữa con người với con người. Nó lúc này trèo hẳn lên bàn, dõi mắt trong khi tôi đang lục tung danh bạ lẫn ký ức mình. Những khi tưởng chừng tìm được ai đó , tôi bỗng rụt rè. Tôi không đủ can đảm để trò chuyện với ai. Họ sẽ không nhớ tôi. Họ không thể nghĩ ra tôi lại gọi cho họ. Đã từ lâu, tôi xem họ không đáng để quan tâm, không tồn tại. Giờ thì đến lượt tôi…
 Cha mẹ ơi, nếu hai người không rời bỏ tôi quá sớm vì tai nạn giao thông ngày ấy, có lẽ tôi đã còn có hai chữ gia đình để mà nương tựa trong những lúc cô đơn cùng cực như thế này. Tôi đã bỏ quên quá nhiều thứ, đánh mất quá nhiều thứ. “Cưng” ơi, nói cho ta nghe đi. Ta phải làm gì vào lúc này. Để ta thấy ta còn đang tồn tại.
 Ý tưởng giúp tôi làm việc, ý tưởng nuôi sống tôi, ý tưởng cho tôi được quyền ước mơ. Chúng đâu rồi? Có một câu tôi hằng luôn ghi nhớ: “Ta suy nghĩ, nghĩa là ta tồn tại”… Tôi lại ôm nó, lại vuốt ve. Cầu cho cớ sự này qua đi, và tôi lại được nhấn mình vào công việc.
 Một lần nữa tôi nhìn xuống hai bàn tay mình. Không trắng. Mà giữa hai tay là một màu đen. Đen ngòm. Mớ lông đen ngòm. Hóa ra là nó. Sau rốt… lại là nó.

 - o O o -

 Cái điều tôi im ỉm lo sợ trong lòng cuối cùng cũng đến. Tôi gọi nó, gọi khan cả cổ. Gọi khi phát hiện ra cái chén mẻ vẫn còn nguyên thức ăn. Gọi vì lẽ thường nó luôn bên tôi mỗi khi thức dậy. Gọi cho đến khi đột nhiên rùng mình nghĩ đến chuyện nó sẽ không bao giờ còn quay về bên tôi nữa.
 Đã có lời đáp lại tiếng gọi của tôi. Vừa khi mở cửa, tôi nhận ra bác hàng xóm đang lôi tuột tôi xuống cầu thang, chạy thật nhanh… thở hổn hển, cố gắng truyền đạt một chuyện kinh khủng gì đó. Không nghe được một từ nào nhưng tất cả hiển hiện ngay trước mắt. Bên dưới chung cư – nơi xe cộ tấp nập qua lại, tôi nhận ra một “cái gì” đen ngòm bên vệ đường... Nó!
 Không còn hơi thở phập phồng, không thấy hai hòn bi ve, không thấy con rắn nhỏ ngoe nguẩy, không một chút sống động của sinh vật từng bị cho là xui rủi ấy. Nó nằm đấy bất động trong yên bình. Tôi lặng đi, mắt dán vào nó. Sao lại như vậy? Tôi không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Tiếng bác hàng xóm đang cố gắng tìm kiếm một lời giải thích nào đó. Hình như nó bị xe đụng. Hình như nó ăn phải bả. Hình như nó chết già. Cũng hình như nó đã cố lết về đây bằng một nỗ lực phi thường nào đó để được gặp tôi, nhưng đã không kịp nữa… Tôi chỉ nghe một mớ tạp âm hỗn độn. Của đủ thứ phương tiện giao thông, tiếng những người đi đường, tiếng rao của một người bán hàng rong, tiếng cười, tiếng khóc, rồi cả tiếng cãi nhau… Chừng nhận ra có kẻ định chạm đến nó, tôi vụt đến – như cách nó vẫn thường làm. Tôi ngăn lại người đang định bốc nó, toan bỏ vào thùng rác. Quỳ mọp trước nó, tay tôi run run. Người nó cứng đờ , đâu rồi mớ lông mềm mại ngày hôm qua tôi còn ve vuốt. Tại sao lại cho ta thấy cảnh này, “cưng”? Một lần nữa, mày lại muốn trừng phạt ta hay sao? Tim tôi nhói buốt như có hàng ngàn kim đâm. Óc tôi nhũn đi, bùng nhùng với đám bòng bong trong đầu. Lòng tôi cố nhủ, không đâu, mày chỉ ngủ thôi, ngủ một giấc dài, sau đó mày sẽ dậy, sẽ chén hết phần thức ăn, lại đi đêm, rồi quay về, rồi lại ung dung trên đùi ta, lim dim dễ chịu… Đừng rời bỏ ta, bạn ta ơi! Đừng, “cưng” ơi, niềm vui bé nhỏ của ta, hạnh phúc duy nhất còn lại, xin đừng đi.
 Ta đã phí hoài đời ta trước khi gặp mày, nhưng ta sẽ thay đổi, ta hứa. Ta yêu mày nhiều lắm, “cưng” ơi. Đâu đây văng vẳng câu nói của bác hàng xóm hôm nào. “Cái giống mèo này chúng nó bỏ mình lúc nào không hay. Cứ chăm cho lắm, đi mất rồi tiếc!”…
 Nhưng “cưng” của tôi đâu phải là thứ bạc bẽo. Nhiều người bảo “hình như”, loài mèo luôn biết trước khi nào chúng phải ra đi. Chúng sẽ tìm một chỗ nào thật xa để trút hơi thở cuối cùng. Vậy mà, “cưng” của tôi không thế. Có lẽ thực tình nó đã muốn nhìn thấy tôi – hay muốn tôi thấy nó – khi hoàn tất một kiếp mèo trong chín kiếp luân sinh đằng đẵng. Nên nó đã trở về. Chỉ bởi vì nó là bạn tôi! “Người bạn thật sự hẳn sẽ không rời bỏ bạn mình, dẫu trong lúc hiểm nguy”. Nó đã không bỏ tôi.
 Thực ra có tồn tại kiếp sau hay không? Ai mà biết được… Mà thôi , kiếp sau có cũng cứ làm mèo, “cưng” nhé. Vì sao ư? Đừng hỏi ta. Chính mi đã cho ta câu trả lời rồi.
 Ngày mai, không, không cần ngày mai đâu, ngay hôm nay, ta sẽ khác...

Cafe

Hôm nay có người chat với em:
 - Ta không biết nàng thích uống cafe
 - Ta đâu có thích
 - Sao đọc trong blog Du, hắn viết về một người em gái luôn chỉ uống cafe đen không đường, không phải là nàng sao?
 - Uh thì là ta đó, lần nào đi với Du ta cũng uống đen không đường mà, Du cũng đâu biết là ta không thích
 - Trời hỡi, không thích mà uống làm chi? bộ hắn tự tiện kêu cho nàng hả
 - Không có, ta tự gọi đó
 - Tại sao
 - Kệ ta
 Mỗi khi em nói "kệ ta" là người đối thoại tự động ngừng mọi câu hỏi vặn vẹo, vì biết là vô ích.
 Em bắt đầu uống cafe từ khi biết Du.
 Đến bây giờ vẫn không quen được cái vị đắng của nó, nhấp mỗi ngụm đều đắng đến rùng mình.
 Phần lớn thời gian em ngồi ngắm từng giọt đen đều đều rơi xuống ly.
 Một phần thời gian còn lại em ngồi khuấy thìa kêu lanh canh khe khẽ trong ly.
 Thi thoảng mới nhấp môi.
 Và đó là những khi em thấy lòng xao động.
 Vì... Du ngọt ngào quá.
 Em sợ ánh mắt thăm thẳm da diết của anh. Em sợ giọng nói ân cần âu yếm của anh. Em sợ khi thấy lòng tràn ngập nhu tình mỗi lúc nhìn anh và lắng nghe anh.
 Vậy nên, em uống cafe khi gặp Du. Đen không đường. Thật đặc và thật đắng.
 Vậy nên, mỗi khi cảm thấy chút xao xuyến thoáng qua, em lại nhấp một ngụm cafe.
 Để đắng đến rùng mình.
 Để nhớ ra rằng không nên buông mình vào những ngọt ngào ấy, vì vị đắng vẫn luôn luẩn quất quanh đây.
 Vì, với Du, em chỉ là người em gái thôi.
 Cũng không biết có sầu mộng muôn đời hay không nữa...
 Di động trong túi khẽ rung.
 Vẫn như mọi khi, giọng anh trầm ấm đến nao lòng:
 - Em à, có rảnh bây giờ không, cafe nhé?
 - Em rảnh, cafe ở đâu?
 - Em đang ở đâu, tôi qua đón.
 Lúc nào Du cũng chăm lo cho em như vậy... như một người anh trai.
 Em liếc vào gương và lấy lược chải lại tóc.
 Vẫn không thoát được cái tâm tính nữ nhi thường tình ấy, dù anh chẳng bao giờ để ý.
 Nhưng cũng vì hôm nay là... ngày 14.2. Dù chẳng có ý nghĩa gì, giữa anh và em.
 Hôm nay có người chat với tôi:
 - Em không biết bác có em gái
 - Anh là con một, ít nhất, trên giá thú là như vậy
 - Hơ, thế trên blog bác viết là em gái con ông bác hả?
 - Ah, cô bé đó... bạn bè, mà coi như em gái
 - Thấy xinh mà dễ thương quá, bác giới thiệu cho em đi
 - Chú, đã đủ trình chưa?
 - Thì phải thử mới biết chứ, em bác nói nghiêm túc đấy, đọc bài tụng ca của bác ấn tượng quá!!!
 - Hmmmm
 - Sao thế, em có phải cạnh tranh với bác không vậy?
 - Không, chỉ là bạn để đi uống cafe cùng thôi
 - Bác cũng uống cafe không đường nhỉ, chắc hợp nhau, sao lại chỉ là em gái thôi?
 - Chú nói hơi nhiều!
 Một khi tôi đã giở giọng đó ra, thì kẻ đối thoại chỉ có thể im lặng rút lui cho lành.
 Tôi có thói quen uống cafe không đường từ năm thứ 2.
 Chỉ là một dịp tình cờ, giữa quán rock mù mịt khói thuốc và nhạc giật thình thình, anh chủ quán có lẽ lơ đãng do quá say sưa với tiếng nhạc, đã quên bỏ đường vào ly cafe của tôi.
 Và vị đắng kỳ lạ ấy quyến rũ tôi từ đó.
 Qua hết thời sinh viên, đi làm, dần lãng quên những điên rồ cuồng nhiệt, đôi lúc soi gương thấy mình trở thành một viên chức thứ thiệt như chui từ trong hộp ra, bao sôi nổi đam mê cũng theo đó dần tan.
 Chỉ giữ lại thói quen uống cafe đắng mỗi sáng chiều.
 Cho tới khi tôi gặp Dương.
 Mỗi khi ngồi với em, tôi cảm thấy cuộc đời này còn chút gì đáng sống.
 Và từng ngày trôi qua không còn đắng như một ly cafe không đường tôi vẫn ngâm ngợi thường khi.
 Từ đó, đi uống cafe với Dương, tôi thành thói quen cho vào ly của mình một thìa đường.
 Chỉ một thìa thôi. Và không quấy.
 Để vị ngọt lan dần, rất dịu, rất nhẹ, phải lắng lại mới cảm nhận được.
 Vì em là một chút ngọt ngào hiếm hoi tôi tìm thấy trong cuộc đời mình.
 Nâng niu đến nỗi không dám phá vỡ sự cân bằng của nó, sợ một ngày nào đó sẽ mất đi.
 Tôi đã quá quen với vị cafe đắng thoáng chút ngọt của mình rồi, không thể uống lại như xưa được nữa.
 Vì với Dương, tôi là một người anh lớn che chở cho em. Dương coi em chỉ là người em gái thôi.
 Chỉ tiếc là trên đầu núi không có tuyết cũng chẳng có trăng.
 Sau khi bị đứa bạn lèo nhèo một hồi, tôi miễn cưỡng đồng ý rồi gọi cho Dương:
 - Em à, có rảnh bây giờ không, cafe nhé?
 Dương hầu như chưa bao giờ từ chối lời mời cafe của tôi.
 Vả, tôi cũng muốn gặp em.
 Vì hôm nay là... ngày 14.2. Dù chẳng có ý nghĩa gì, giữa em và tôi.

 Quán Nghiêng.
 Du và em là khách quen ở đây.
 Đúng như tên gọi, mọi thứ trong quán đều có vẻ nghiêng nghiêng, xiên lệch sao đó.
 Những bức thư pháp và tranh treo lệch. Những chiếc cốc bằng gốm Phù Lãng, miệng chỗ cao chỗ thấp như thể quán nhập toàn... phế phẩm. Những hàng chữ xiên xẹo trên tường. Những bó hoa dại và cỏ khô treo góc nọ góc kia cảm tưởng rất tùy tiện. Dường như chủ quán khi trang trí rất ngẫu hứng, hoặc thế này hoặc thế khác, tiện đâu đặt đó không quan tâm đến bố cục và thẩm mỹ.
 Nhưng như thế lại thành nét riêng rất đáng nhớ của nơi này.

 Em từng nói với Du, chốn này hợp với anh và em, vì cả hai vốn cũng không phải người bình thường ngay ngắn thẳng thớm theo chuẩn mực xã hội cho lắm. Trong lòng vẫn có chút gì phá cách mà ngày thường không thể hiện ra.
 Nên mỗi khi thấy tâm trạng bất ổn, muốn nghiêng, muốn xiên, thì lại hẹn nhau ra đây.

 Thật ra, mỗi lần gặp Du thì lòng em đều... nghiêng.
 Còn anh?
 Quán Nghiêng.
 Nơi tôi có thể thể hiện đúng con người của mình, một kẻ phá cách không theo chuẩn mực - theo lời Dương, chứ không phải một cán bộ hoàn hảo khuôn mẫu được trao bằng khen vì 365 ngày trong năm trừ ngày nghỉ chưa bao giờ đi làm muộn.
 Vì nơi này, tôi ở bên em.
 Chỉ có em nhìn tôi như thế.
 Nhưng đâu là nơi tôi thể hiện đúng tình cảm của mình?

 Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc nơi góc quán.
 Trên bức tường đối diện là một bức thư pháp, thứ duy nhất treo thẳng ở quán này, nhưng chữ viết trong đó lại xiên theo mọi hướng:
 Này nhân gian có nghe đời nghiêng
 Cô bé phục vụ không đợi gọi, tự động mang đến 2 phin đen.
 Mọi người ở quán đã quá quen với chúng tôi.
 Tôi nhìn em, em nhìn phin cafe.
 Hôm nay em rất xinh.
 Không phải mọi khi tôi không thấy em xinh, nhưng dường như vì những lời của cậu bạn, vì hôm nay là ngày 14.2, vì lòng tôi cũng đang nghiêng như đời... em bỗng tỏa sáng một vẻ đẹp dịu dàng, ôn nhu mà quyến rũ.
 Sẽ ra sao nếu đời không còn em?
 Không phải là nghiêng nữa, mà sẽ ngã mất.
 Tôi vẫn sợ điều đó, và ấy là lý do khiến tôi giữ mãi tình trạng này, cam lòng với chút dư vị ngọt dịu trong ly cafe đắng.

 Bỗng dưng bây giờ lại sợ mất em.
 Đâu phải lần đầu có người để ý đến em.
 Dương ngước lên nhìn tôi, ánh nhìn thoáng bối rối.
 Tôi nhận ra mình đã im lặng quá lâu.
 Ấy thế mà vẫn nao lòng không muốn cất lời.
 Hôm nay Du hơi lạ.
 Thật ra, anh lúc nào cũng có chút gì đó hơi khác thường, mỗi lần gặp nhau lại thấy thêm một nét mới mẻ nào đó ở anh; giống như vẫn một bản nhạc đó mà có rất nhiều cách chơi khác nhau, thiên biến vạn hoá vô chừng.
 Nhưng hôm nay... vẫn khác.
 Một khoảng im lặng thật dài. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm khiến em lúng túng.
 Có lửa.
 Và tha thiết.
 Tự trách mình si tâm vọng tưởng, em ngước mắt lên.
 Hình như anh cũng thoáng bối rối.
 Tránh ánh mắt của em, anh tập trung vào ly cafe, lúc này phin đã cạn.
 Anh nhấc phin ra và cho một thìa đường vào ly.
 Phong cách - nếu có thể gọi như vậy - uống cafe của anh là thứ duy nhất có vẻ không bao giờ thay đổi.
 - Hôm nay anh hơi lạ.
 - Hôm nào tôi chẳng lạ, em vẫn nói vậy mà.
 - Nhưng có khi nào anh định nói mà cứ ngập ngừng thế này đâu.
 Du cười.
 Điệu cười quyến rũ chết người.
 - Trước giờ hình như có rất nhiều người thích em.
 Đúng là có không ít người theo đuổi em. Một vài trong số họ cũng có tình cảm thật sự và chân thành khiến người ta cảm động.
 Nhưng chỉ thế thôi.
 Vì lòng em đã vướng bận rồi, mãi mãi một vị cafe đắng của riêng em, anh cũng chẳng biết đâu.
 Tim em bỗng đập loạn. Người nóng bừng.
 Trước giờ anh có khi nào đề cập đến những chuyện đó.
 Hôm nay tình cảm sao khó kiểm soát thế này.
 Em thấy mình cần uống cafe ngay bây giờ! Càng đắng càng tốt.
 Mà em vẫn ngồi im.
 Đừng nhận thấy em đỏ mặt nhé, anh...
 Dương phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi:
 - Hôm nay anh hơi lạ.
 Em lúc nào cũng tinh ý như vậy.
 Tôi không muốn đề cập đến chuyện có người nhờ tôi giới thiệu với em.
 Không muốn một chút nào.
 Giá như em cứ mãi là vị ngọt trong ly cafe đắng của riêng tôi, riêng mình tôi thôi.
 Thật ra, chẳng cần đến cậu ta, Dương cũng đã có bao nhiêu vệ tinh rồi.
 - Trước giờ hình như có rất nhiều người thích em.
 Tôi nói.
 Và ngạc nhiên thấy em đỏ mặt. Khiến tôi rung động như chưa bao giờ xao xuyến đến thế. Khiến lòng hỗn mang và tim loạn nhịp.
 Hôm nay tình cảm sao khó kiểm soát thế này.
 - Sao bỗng dưng anh lại hỏi chuyện đó?
 - Vì muốn hỏi. Nhưng em vẫn chưa từng để mắt đến ai, tại sao vậy?
 - Như thế có gì lạ lắm sao? Vì chưa có ai gây được ấn tượng cho em.
 - Phải thế nào thì mới gây được ấn tượng cho em?
 - Em không rõ. Cảm giác những người từng thích em không thật sự hiểu con người em, họ chỉ thích một em do họ tưởng tượng nên mà vẽ ra thôi.
 - Trí tưởng tượng của tôi không được phong phú lắm.
 Dương không trả lời, em nhướng mày nhìn tôi.
 Tôi đang lan man những đâu thế này!
 Tôi nhấp một ngụm cafe cho bình tĩnh hơn.
 Vị đắng thấm trên đầu lưỡi, nhưng vị ngọt lan toả vào bên trong.
 Uống cafe kiểu này, thoạt đầu rất đắng, mà càng uống càng thấy ngọt.
 Giống như em càng lúc càng quan trọng trong tôi...
 Du nói:
 - Thật ra là khi nãy có người nhờ tôi giới thiệu cậu ta vào danh sách những người muốn theo đuổi em.
 - ...
 Im lặng.
 - Em có sao không?
 Sao, tất nhiên là em có sao, có đầy một trời sao.
 - Em... giận tôi à?
 Giận Du ư?
 Em tự giận mình thì đúng hơn.
 Trước giờ em vẫn giữ lòng mình tỉnh táo, sao chỉ trong một phút bỗng dưng lại vẽ ra bao nhiêu là huyễn mộng như thế.
 Em chỉ là người em gái thôi.
 Đừng quên mà.
 Em cầm ly cafe trên bàn... uống cạn.
 Không kiềm chế được thoáng nhăn mặt. Trước giờ em chỉ nhấp từng ngụm một, đâu phải uống gần hết một cốc như vậy.
 Có cần đắng hơn nữa không?
 - Em muốn đi về.
 Vì em sợ không giữ nổi bình tĩnh trước anh nữa rồi.
 Thế mới hiểu thất vọng nuôi dưỡng bởi hy vọng là như thế nào. Giá như đừng có một phút mộng tưởng kia.
 Mà em thì không muốn Du nhận ra.
 Kiêu ngạo chỉ là một phần. Đúng hơn là... em sợ mất anh.
 Dù em phải uống cafe đắng ngày ngày cho mãi mãi về sau.
 Du không nói gì. Hình như vẫn sợ em giận. Lẳng lặng anh đưa em về.
 Đi ngang hồ Hale, em đòi xuống xe.
 Bỗng muốn ngắm hoàng hôn ở nơi này. Có phải là, khi người ta buồn quá đỗi, người ta yêu dấu cảnh mặt trời lặn xiết bao.
 Và chỉ một mình thôi. Em nhất thiết cần được một mình lúc này.
 Thế mà vẫn ứa nước mắt khi nghe tiếng xe anh đi xa dần.
 Cho em được khóc vì anh, chỉ ngày hôm nay thôi nhé. Một ngày em trượt ra ngoài quỹ đạo của mình.
 Vì em yêu anh.
 Tôi không biết tại sao Dương giận. Nhưng ánh mắt em khiến lồng ngực tôi đau nhói. Dường như có gì đó đã vỡ trong đáy mắt.
 Hoang mang.
 Có lẽ, tôi không tưởng tượng, không vẽ nên con người khác của em, nhưng cũng không hiểu nổi em.
 Em uống cạn ly cafe của mình.
 Tôi máy móc làm theo. Vị ngọt sắc của đường đọng cuối ly khiến tôi nhăn mặt. Phải chăng tôi không bao giờ nên uống đến giọt cuối cùng của ly cafe ấy, để vị ngọt dịu thoáng qua thật nhẹ nhàng không bị phá vỡ...
 Tôi đưa em về.
 Em đứng lại bên hồ một mình, còn tôi lang thang trong gió một mình.
 Thả xe trôi chầm chậm giữa trời chiều. Nắng tàn nhuộm đỏ chân mây. Hoàng hôn úa một màu buồn.
 Có cái gì đó xui tôi quay lại với em, ngay bây giờ.
 Nhưng chiếc xe vẫn đi như không biết đích đến. Bởi loanh quanh luẩn quẩn thì làm gì có đích.
 Chỉ còn một vệt nắng cuối cùng nơi xa.
 Lòng tôi vẫn huênh hoang vô định.
 Tại sao hôm nay tôi lại bước lệch quỹ đạo của mình như thế. Để khắc khoải không yên về ánh mắt em.
 Thì thôi, chỉ một lần, cho tôi được sống thật với nỗi lòng mình. Dù chỉ là thả vào trong gió.
 Vì tôi yêu em.
 Ngày hôm sau, quán Nghiêng lại có vẫn hai người khách quen ấy.
 Vẫn hai ly cafe, một không đường thật đắng, một bỏ đường cho tan dần không quấy.
 Như chưa từng có chuyện gì xảy ra...
 ..............................​...........................ST..................................................................

Một câu chuyện về meteoroid

Một câu chuyện về meteoroid của một ai đó hoặc lớn hơn một. Một người có ước mơ nhưng sẽ chẳng bao giờ ước khi thấy sao băng! Một câu chuyện sau khi đọc xong một câu chuyện
 Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong 1 đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong 1 ngày cuối tuần mát mẻ....

 - Chán thật đấy_Linh nói. Ước em có 1 người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
 - Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản

 Cả hai im lặng một lúc lâu

 - Này! Em có 1 ý kiến, hãy chơi 1 trò chơi đi!_Linh nói
 - Trò chơi gì cơ???
 - Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
 - .....Đ..được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng ko có kế hoạch gì cả_Việt trả lời
 - Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
 - Em nghĩ sao về 1 bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem 1 bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
 - Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

 Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên ko có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang ng iu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

 Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

 Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung 1 cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

 Ngày thứ sáu, cả hai leo lên 1 ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

 Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

 ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua 1 ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có 1 bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai:"các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

 Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

 Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có 1 ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

 1h23
 - Em khát quá_Linh nói
 - Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
 - Mua cho em 1 chai nước khoáng đi

 1h45
 Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

 - Này em, vừa rồi ở ngoài kia có 1 người bị oto đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh ko nhầm thì đó là bạn của em

 Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến 1 chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

 11h51 trưa
 Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
 - Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được 1 lá thư trong túi áo của anh ấy.

 Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có 1 cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

 Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là 1 cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là ko được nghĩ đến gì khác ngoài 1 trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em 1 điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh. anh yêu em!!!
 11h58
 Việt à..._Linh bật khóc_....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng ko..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh ko thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

 Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...



 ~o0o~

 Câu chuyện kết thúc ở đó. Thật ra cau chuyện này được đọc sau khi viết về câu chuyện dưới đây. Thật không ngờ lại trùng hợp như vậy.

 Và...Một câu chuyện về meteoroid của một ai đó hoặc lớn hơn một. Một người có ước mơ nhưng sẽ chẳng bao giờ ước khi thấy sao băng!
 Một câu chuyện sau khi đọc xong một câu chuyện!

 " Sao băng, em sẽ ước gì?" anh hỏi vậy.

 Sau giây phút trầm ngâm, câu trả lời được đưa ra: " Nothing!" Đó là câu trả lời cuối cùng.

 Điều ước cuối cùng sẽ chẳng xảy ra vì đã bao giờ có điều ước đầu tiên! Có nhiều người hỏi em câu đó,hj, nhưng chẳng ai được em trả lời cả.

 Vì điều ước thì làm sao nói ra, sẽ không linh nghiệm đâu, nhưng em sẽ không ước điều gì cả.

 Mọi điều ước sẽ được hi vọng sẽ được nuôi dưỡng cho đến khi nó trở thành hiện thực tươi đẹp như chính ngôi sao

 băng ấy hoặc nó sẽ tan vỡ, vỡ tan như chưa bao giờ là ước mơ.

 Em không ước đâu! Ước sẽ hi vọng và rồi lại thất vọng ê chề!

 Vẫn muốn thấy sao băng, thêm một lần nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy sao băng em cũng không ước vì không biết nó là gì, chỉ thấy thật lạ thật thú vị, thấy nó chạy từ đâu đó rồi đến đâu đấy. Và rùi khi biết về sự ti tưởng của mọi người vào ngôi sao mang tên " băng" ấy em biết mình sẽ không ước gì khi thấy ngôi sao ấy đâu. Em sẽ cứ bình thường , cứ mơ ước như em vẫn thường mộng mơ. Chỉ vậy thôi, không đặt hết niềm tin của mình vào ngôi sao nào cả, dù nó có đẹp có sáng lấp lánh đến nhường nào! Môt ngôi sao ở xa, rất xa không thể nghe thấy lời cầu nguyện của em, giữa hàng ngàn vì sao, trước hàng vạn sự vật, con người ngôi sao ấy sẽ chẳng nhìn thấy em. Vì ngôi sao chỉ để ngắm để nhìn và vì em không thể với gần những cái quá đẹp đẽ nên...em sẽ không ước đâu.

 Sao băng có bao giờ ngừng sáng không? hình như không với tất cả mọi người nhưng với em thì lại tắt. Em biết điều đó và em chấp nhận, em không thấy sao thì sao cũng sẽ không bao giờ thấy em. vậy là hòa rùi!
 ..............................​..............................​.........ST..........................​.....

Trên thế gian này..



Trên thế gian này..

 Người xấu hơn bạn có rất nhiều!

 Người đẹp, tốt hơn bạn cũng không hề thiếu!

 Nhưng người giống như bạn thì không hề có..

 * Sống như bạn

 * Yêu như bạn

 * Đau như bạn

 * Chấp nhận như bạn

 * Tồn tại như bạn Thế gian có ai đâu?

 * Bạn không đặc biệt Nhưng..

 * "Bạn là duy nhất !"

 Nhớ nhé!
 ~ st ~

Anh

Anh là một chàng trai rất phong lưu.Với bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh., cho dù biết cô và anh là một cặp.

 Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo hiện đại như những cô gái đang theo đuổi anh.Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm lo âu. Yêu trong đau khổ.

 Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi mưa để dầm mưa, để được cười nói nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích . Nhưng những lúc ấy cô đầu ngăn anh lại.

 Anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc:

 -Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy ?

 Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời:

 - Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm.

 - Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn làm ?

 Câu hỏi này của anh , cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc , nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.

 Nhưng khoảng thời gian hai người được hạnh phúc bên nhau không kéo dài được bao lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao nhiêu chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.

 Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng anh đang theo đuổi một cái gì đó phù du và đang đánh mất một cái gì đó đáng quí. Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ là từ rất lâu cô đã biết anh không thuộc về cô tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió thì thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả. Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lấn cuối cùng. Không hẹn mà trời bất ngờ đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những giọt mưa mát lạnh. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn thân thương của người con gái mà mình đã yêu và từng phụ lòng, lòng chàng trai bỗng chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa . Trong khoảnh khắc anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.

 Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là cuối cùng và nói:

 - Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng ! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày anh cảm thấy vui nhất.

 Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt thật chặt, cảm nhận bờ vai nhỏ bé của cô đang rung lên vì đau khổ. Rất lâu sau , anh mới lên tiếng :

 - Có một điều này anh đã muốn hỏi em từ rất lâu rồi . Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không để anh dầm mưa cùng em vậy ?

 Im lặng một hồi lâu , cô gái mới cất tiếng trả lời :

 - Bởi vì , em không muốn anh nhận ra rằng ..em đang khóc ...

 Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa, khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp có lẽ là không muộn nếu như bây giờ anh nhận ra tình cảm chân thành mà cô ấy dành cho mình...tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt !

 .S.t.

Chuẩn.

Chàng trai nhận được điện thoại từ một cô gái: "Alo tôi nghe?"

 - Dạ. Alo, anh là anh Chỉnh phải không ạ?

 - Chuẩn không phải Chỉnh.

 - Vâng. Em nè, là người hôm bữa anh có khen em đẹp đấy ạ, có thiệt em đẹp vậy không anh?

 - Chuẩn không phải Chỉnh em ơi!

 - Ôi thích thế.

 - Cái con dở người này, tao không phải Chỉnh, tao tên Chuẩn.

 - !!!!!!

Níu kéo 1 ng k yêu mình



Níu kéo 1 ng k yêu mình
 .
 .
 cũng giốg như đưa tay ôm lấy cây xươg rồg
 .
 càng ôm chặt càng làm bản thân đau đớn
 .
 Cũng giốg như đưa tay nắm chặt cục nước đá
 .
 Lạnh giá và tê buốt, nó tan chảy thành nước
 .
 Đến khi nó thấm hết qua bàn tay
 ....
 ~♥ st ♥~

Cafe Đắng

Anh đâu sai...

 Em cũng đâu sai...

 Cuộc đời đã sai...

 Khiến anh và em gặp nhau nơi ấy...

 Khiến 2 đường thẳng song song cắt nhau...

 Và rồi xa nhau mãi mãi...

 Ðể em lại đi tiếp một mình...

 Dưới trời mưa ấy...

 Tìm anh...
 ..............................​..............................​...........Cafe Đắng.........................​........

[ By Phương Còi ]

Không cần phải cố quên đi một người



"Không cần phải cố quên đi một người

 Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt

 Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác

 Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng....

 Có những mối quan hệ không thể gọi tên

 Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất

 Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật

 Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau ...

 Dù đã từng gian dối để bầm đau

 Để nghẹn ngào môi và tim rung lên khắc khoải

 Dù đã cứa vào nhau những cơn đau mãi mãi

 Vẫn không giữ nổi tim mình, đập loạn nhịp khi thoáng qua nhau.....

 Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu

 Phải mất bao lâu để quên đi những thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống ?

 Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng

 Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên...

 Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên

 Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại

 Vì có những điều , dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi

 Khi trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau."

 <3st♥
 ...........

Tin nhắn thứ 1000: LÀM VỢ ANH NHÉ ♥~



 Tôi là 1 cô gái luôn thất bại trong tình yêu, tôi yêu nhiều và cũng bị đá nhiều.Dần dần tôi hầu như chai sạn với cái thứ mà người ta vẫn gọi là tình yêu.Trên sách báo, blog bạn bè, tình yêu là 1 thứ gì đó đẹp lắm. Nhưng với tôi, tình yêu chỉ là thứ làm tôi đau khổ. Tôi căm ghét lũ con trai...Căm ghét.

 Cho đến 1 ngày, tôi chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu của chị gái tôi. Chị là cô gái câm bẩm sinh, chị ko nói được. Dường như ai cũng nghĩ người câm như chị tôi sẽ chẳng có ai yêu huống chi nghĩ đến chuyện có chồng. Chị tôi câm, chị tôi không xinh xắn, chị tôi không ưa nhìn. Nhưng chị tôi có 1 tấm lòng nhân hậu và trái tim cũng biết yêu thương.

 Anh ấy là kĩ sư xây dựng, anh ấy đẹp trai, điều kiện, công việc ổn định. Hai người họ ở 2 thế giới hoàn toàn khác nhau. Nhưng lại yêu nhau, họ đến với nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bạn bè. Chị gái tôi không nói được 1 tiếng yêu anh ấy lần nào, và vĩnh viễn anh sẽ chẳng được nghe chị ấy nói 1 tiếng yêu. Nhưng anh chấp nhận. Chị cũng biết cách nói lên tình yêu của mình, chị cũng yêu mãnh liệt, yêu tha thiết lắm chứ. Ánh mắt của chị nói lên tất cả.

 Chị sống hạnh phúc bên anh, song sinh 2 bé gái dễ thương. Tôi khâm phục chị, khâm phục anh, khâm phục tình yêu của 2 người. Liệu người như anh rể rồi cũng sẽ đến bên tôi chứ?

 Cuối cùng 1 người tuyệt vời như anh rể cũng xuất hiện, anh không như những người con trai đã đến với tôi. Cả 1 thời gian dài yêu nhau, anh nói yêu tôi 2 lần. Nhưng tôi biết anh yêu tôi nhiều hơn thế. Anh ko sáo rỗng như những chàng trai khác. Anh ít biểu lộ cảm xúc, nhưng anh luôn thầm lặng quan tâm tôi. Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình.

 Mỗi sáng khi thức dậy tôi đều nhắn 1 tin nhắn " Dậy nào anh yêu! chúc anh 1 ngày mới tốt lành . Hôm nay hãy yêu em nhiều hơn hôm qua nhé". Anh không nhắn lại, nhưng mỗi lần kiểm tra máy anh tôi đều thấy anh cẩn thận lưu lại từng tin của tôi. Khi tôi nhắn đến tin thứ 999 anh đã nhắn lại cho tôi, lần đầu tiên anh nhắn lại "Ngày mai sẽ là tin nhắn thứ 1000, anh sẽ ..."

 Tin nhắn có 3 dấu chấm lửng, 1 câu hỏi bỏ ngỏ. Nhưng tôi vẫn vui, tôi vẫn biết anh chẳng hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài của anh, tôi vẫn biết anh luôn trân trọng những tin nhắn của tôi. Nhưng khi nhận được tin nhắn duy nhất của anh trong suốt 1 thời gian yêu nhau, tôi hạnh phúc đến ngập tràn.

 Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, cầm máy định nhắn tin cho anh.Nhưng tôi sợ anh vẫn đang ngủ vì đêm qua anh làm việc rất muộn. Tin nhắn thứ 1000 phải thật đặc biệt, tôi bước ra cửa với nụ cười rạng rỡ và ý suy nghĩ về tin nhắn thứ 1000.

 " Anh yêu! Em hạnh phúc khi có anh, em biết anh sẽ chẳng bao giờ xa em đâu. Đừng bao giờ buông tay em nhé"

 Soạn xong tin nhắn thứ 1000, hồi hộp làm nốt thao tác gửi tin.

 ...K...e....t chiếc xe tải từ xa lao tới tôi, tôi đã ko thể gửi đc tin nhắn thứ 1000 cho anh.

 ... Tôi vĩnh viên sẽ ko thấy ánh sáng nữa, tôi ko còn thấy gương mặt của anh nữa. Tôi sẽ không thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng thức dậy nữa. Tôi gần như tuyệt vọng và không thiết sống.Sẽ chẳng có ai dám yêu 1 cô gái mù lòa cả, nếu có thì chắc chỉ có trong chuyện cổ tích mà thôi.

 Ngày thứ nhất khi tôi ra viện trở về căn phòng quen thuộc. Tôi nhận đc 1 SMS của ai đó, tôi khóc vì bất lực ko thể đọc đc. Thậm chí tôi ko bấm nổi số máy của anh. Nhưng tôi cũng ko muốn nhờ ai khác đọc hay làm hộ.

 Ngày thứ 2 khi chiếc đồng hồ báo thức vang lên cũng là tiếng chuông điện thoại báo có SMS mới.

 Ngày thứ 3,thứ 4... và ngày nào cũng như ngày nào. Khi tôi thức dậy đều nhận đc 1 SMS mà tôi chẳng hề đọc được. Tôi cười chua chát...

 1 tháng sau khi rời bệnh viện, tôi bắt đầu ý thức được và có suy nghĩ tích cực hơn. Anh rể tôi đã giúp tôi có 1 việc làm phù hợp với đôi mắt ko còn thấy gì nữa.Tôi quen dần với những lời nói thương hại và những ánh mắt tò mò mỗi khi ra đường phố. Công việc rất tốt và mọi người trong công ty đều rất hòa nhã và quý mến tôi. Chỉ có ở công ty tôi mới ko có cảm giác cô đơn và nhớ.

 Nhưng mỗi lần bước chân vào nhà, tôi đều đau thắt lòng vì nhớ anh, vì cô đơn... Anh không đến thăm tôi lấy 1 lần, không gọi điện hỏi thăm. Cuối cùng anh cũng vẫn chỉ là 1 gã vô tình. Nhưng sao tôi có thể trách anh được, anh có quyền nghĩ về hạnh phúc cho bản thân chứ. Sao có thể yêu 1 cô gái mù lòa, cứ nghĩ đến đó lòng tôi cảm thấy trống trải và òa khóc.

 Gần 3 năm sau...

 Vẫn vậy, mỗi sáng tôi đều nhận được SMS mà vĩnh viễn tôi không biết nội dung. Có những hôm trời mưa rất to tôi rất ít khi chuẩn bị áo mưa, nhưng không hiểu người lạ mặt nào gửi bác bảo vệ công ty cho tôi 1 cái ô, 1 cái áo khoác cho tôi. Những chuyến xe buyt từ cơ quan về nhà, mỗi lần xuống xe đều có 1 bàn tay của ai đó đỡ tôi...Tôi nghĩ đó là bác thu vé xe buýt, tôi cảm ơn nhưng ko nghe thấy tiếng đáp lại.

 Hôm đó trên chuyến xe buyt từ công ty về nhà. Tôi bước xuống xe ngõ,vẫn bàn tay mọi ngày đỡ lấy tôi. Bất giác đỏ mặt, mặc dù tôi không nhìn thấy gì. Nhưng tôi biết đó là bàn tay của 1 người con trai. Cảm ơn anh và bước về nhà. Đi được 5 bước chân, tôi giật bắn mình khi cái cảm giác quen thuộc khi xưa xuất hiện. Anh ôm lấy tôi từ sau lưng thì thầm nói...

 - Làm vợ anh em nhé!

 Không thể nhầm lẫn được, bàn tay này, hơi ấm này, giọng nói này không ai khác ngoài anh. Tôi òa khóc như 1 đứa trẻ con, tại sao bao năm tôi cố gắng quên anh, cố gắng áp đặt những suy nghĩ xấu xa về anh. Giờ anh lại quay lại????

 - Hôm nay là tin nhắn thứ 1000 anh gửi cho em. Em còn nhớ khi em nhắn tin nhắn thứ 999 anh hứa sẽ nói gì với em không? Đó là lời cầu hôn. Làm vợ anh em nhé!

 Giờ thi tôi đã biết, SMS mỗi sáng tôi nhận được trong suốt 3 năm qua là ai? người con trai luôn đỡ tôi và dõi mắt nhìn theo tôi cho đến khi tôi mất hút vào nhà là ai. Những ngày mưa ai là người đem ô và áo khoác?.... Là anh.

 Anh không vô tình, anh không lạnh lùng. Anh vẫn luôn lo lắng và luôn đi bên tôi. Anh chưa bao giờ bỏ rơi tôi mặc dù tin nhắn thứ 1000 chưa kịp gửi. Anh vẫn luôn nắm tay tôi. Nhưng sao tôi thấy tự ti thế này.

 Sau hôm đó tôi suy nghĩ nhiều hơn về lời câu hôn của anh. Tôi bắt đầu tò mò về những tin nhắn mỗi sáng của anh. Tôi nhờ mẹ đọc cho tôi tin nhắn gần nhất, tin nhắn thứ 1000

 " Em yêu! đây là tin nhắn thứ 1000, là 1000 yêu thương, 1000 nỗi nhớ. Mai anh sẽ cầu hôn em, hãy chấp nhận anh nhé. Em đừng lo lắng hay suy nghĩ gì cả. Em ko thể nhìn đc gương mặt anh. Nhưng em còn có bàn tay, em sẽ nhận ra anh. Em ko thể nhắn tin cho anh vào mỗi sáng sớm, nhưng em có thể hôn tạm biệt anh trước khi đi làm. Và anh tin anh có thể làm được nhiều hơn thế nữa... Anh hứa đấy, lời hứa của 1 thằng đàn ông"



 p/s: nếu bạn là con trai ... bạn có tự tin mình đủ yêu thương để làm được điều như chàng trai này đã làm ko ?? :">

 ♥~st by Leo Mụp Mụp~♥

Liệu có ai có thể giúp tớ quên cậu không...?

Liệu có ai có thể giúp tớ quên cậu không...?

 Biết cậu... tớ đã học được nhiều thứ...
 ...
 ~ Tớ học được cách mến một người trong thầm lặng...
 ~ Tớ học được cách mỉm cười trong đau khổ...
 ~ Tớ học được cách ghen tị với các cô gái khác...
 ~ Tớ học được cách may vá nỗi đau...
 ~ Tớ học được cách kiềm chế cảm xúc...

 Và cậu cũng đã dạy tớ...

 ~ Dạy tớ cách quan tâm một người...
 ~ Dạy tớ cách đối xử với mọi người...
 ~ Dạy tớ biết cuộc sống còn có nhiều điều thú vị mà tớ chưa biết...
 ~ Và.... dạy tớ biết cách... cười...

 Nhưng... Cậu đã không dạy tớ....

 ~ Làm thế nào để ngừng mến một người...
 ~ Làm thế nào để quên một người...
 ~ Làm thế nào để trái tim tớ không còn đau... vì một người nữa...

 Làm thế nào... làm thế nào đây hả cậu...?

 ~ Khi tớ đã quá mến cậu...
 ~ Khi tớ không thể quên được cậu...
 ~ Khi tớ chỉ còn biết khóc khi đêm xuống...

 Và tớ chỉ còn biết dối lòng... rằng cậu... chỉ đơn giản là bạn thôi... và tình cảm của tớ... chỉ đơn thuần là tình cảm bồng bột... nhất thời... và rất trẻ con...

 * Nhưng cậu biết không?

 Khi trẻ con yêu... nó yêu thật tự nhiên... và yêu... không cần một lý do nào cả... chỉ đơn giản là... yêu mà thôi...! - Leo Long

LÀNH LẶN

[ By Hung ]

 "trích tu`1 tap truyen ngan' "

 Hùng bật màn hình vi tính lên. Gã quan sát hình ảnh quen thuộc của giao diện Windows đang hiện lên từ từ. Nhưng bất chợt , đập vào mắt gã là hình ảnh phản chiếu của…chính gã. Gương mặt kia bị biến dạng vì phỏng. Không thể nào diễn tả được. Gã đã đeo vào gọng kính thật dầy mà vẫn không sao che đi được khuôn mặt đáng sợ này. Tại sao lại là gã? Tại sao không phải là một ai khác ngoài gã? Gã nào có tội gì …
 Cô chủ tiệm Internet đưa cho gã mảnh giấy ghi giờ vào. Họ vẫn thường dùng cách này để tính tiền cho khách. Gã nhận lấy, rồi ung dung nhấp chuột vào biểu tượng chương trình chat Yahoo Messenger trên màn hình. Thật chậm rãi , gã gõ lách cách vào bàn phím nick name và mật mã của mình. Enter! Khuôn mặt cười biểu tượng quen thuộc của Yahoo Messenger hiện lên trước mặt gã. Càng quan sát , gã càng thấy nó thật dễ thương. Gã đã ước chi có một khuôn mặt bình thường. Không cần đẹp , chỉ cần bình thường thôi. Ngày xưa…gã đã từng có một gương mặt lành lặn như thế.
 Vào rồi. Cửa sổ ghi tên các nickname bạn gã hiện ra. Gã kéo chuột xuống , kiếm tìm. Hàng nick name dài dằng dặc. Để xem gã có nhận ra ai đang trên mạng không. Kia rồi , thằng bạn thân của gã. Nhấp ngay vào tên của nó , gã gõ lóc cóc:“Hi!”
 Chắc nó cũng đã thấy gã lên mạng nên trả lời ngay:“Hi! Khỏe không mày?”
 Gã đáp:“Khỏe! Mày đang làm gì đó?”-“Đố mày bít!”-“…Chắc lại đang “cưa” cô nào hả?”
 Gã đánh thật nhanh những dòng đó. Quá biết con người của Dũng - thằng bạn thân chơi chung với gã suốt thời cấp 3 – gã hiểu ngay từ bít có ý nghĩa gì. Quả nhiên , dòng chat tiếp theo hiện lên ngay sau đó:“Ừa! Mới vừa quen thôi nhưng em này “chất lượng” nha mày!”
 Gã im lặng mất mấy giây. Trò quen thuộc của thằng bạn gã đây mà. Lên mạng để tìm bạn gái…tìm những con mồi thơ ngây. Gã tò mò muốn biết lần này Dũng tìm được em “chất lượng” đến đâu. Liền sau đó , gã đánh: “Vậy hả? Thế nào rồi? Cho tao làm quen với được không?”
 Dũng chưa trả lời , ắt hẳn hắn đang lưỡng lự. Nhưng rồi gã khẽ mỉm cười. Một nụ cười méo xệch. Bình thường , đôi môi ấy như luôn chảy xệ xuống. Khi cười , trông nó càng kỳ dị hơn. Từ dưới mũi trở xuống không hề có một sợi râu nào , vết phỏng đã cuốn trôi hết các lỗ chân lông trên mặt gã. Chỉ bị phỏng ở mặt , cổ xuống đến dọc hai cánh tay , đầu gã vẫn mọc đầy tóc. Gã cố để mái tóc thật dài cốt sao che phủ bớt vầng trán bóng láng của mình. Che đi được phần nào tốt phần ấy. Khuôn mặt dị dạng này , gã nào muốn có nó đâu?
 - “Mày muốn chat hả? Vậy thì nhớ nói tốt cho tao đó nha. Tao hẹn nàng tuần sau đi chơi rồi đó. Nick nè…”
 Từ lâu , Dũng và gã đã là hai thằng bạn chí cốt. Chuyện trên trời dưới đất gì Dũng cũng kể cho gã nghe , nó hay huyên thuyên không biết bao nhiêu điều về những cô bạn gái của nó.
 - “Được rồi. Tao sẽ nói mày là một người rất đàng hoàng tử tế , đã yêu ai là… chung thủy suốt đời , chịu chưa?”
 - “Hí hí hí! Ước gì tao được như thế nhỉ? Thôi , chat lẹ lẹ đi!”
 Gã bấm vào công cụ “add” nick trên Yahoo Messenger. Một cửa sổ khác hiện ra, gã nhấn nhá cẩn thận từng chữ trong nick của cô gái để chắc chắn rằng mình không gõ sai. Xong xuôi , gã còn phải chờ xem cô nàng có đồng ý chat với gã hay không…
 - “Sao rồi Hùng? Add nick của nàng chưa?”
 - “Đang chờ. Mà cô ấy tên gì vậy mày?”
 Một cửa sổ hiện lên. Cô ta đã chấp nhận. Lại hơi nhếch môi , gã gõ ngay:
 - “Chào! Mình chat nhé!”
 - “Rất sẵn lòng. Bạn là ai vậy?”
 Bấy giờ , Dũng mới trả lời câu hỏi của gã:
 - “Tên là Nhi. Nói nàng bật webcam cho mày xem. “Xinh như cô tiên” ấy!”
 Gã thích thú. “BUZZ”. Cô ta đang hối thúc , khiến gã phải đánh ngay:
 - “Tôi là Hùng. Bạn của Dũng.”
 Trái với mong đợi của gã , cô gái tên Nhi trả lời:
 -“Dũng nào? Mình biết nhiều Dũng lắm , bạn nói rõ được không?”
 Bối rối trước câu hỏi ấy , gã liền nói với Dũng:
 - “Cô ta bảo quen nhiều Dũng lắm , không biết Dũng nào. Mày nói với cô ấy đi!”
 - “Vậy hả…Ừ. Đợi tao nói với nàng mày muốn làm quen.”
 Lại chờ đợi. Gã đảo mắt quan sát hai bàn tay mình. Cả hai mu bàn tay đều bị phỏng. Lật hai tay lên , gã nhìn lòng bàn tay với những đường vân tay chi chít. Họ vẫn thường nói đường vân tay quyết định số phận của con người. Giả sử không có chúng , liệu gã có còn sống không…?
 - “Chào Hùng. Dũng đã giới thiệu về bạn rồi. Xin lỗi nhé!”
 Dũng đã kể sơ về gã cho cô gái nghe rồi. Gã cũng tò mò muốn biết “xinh như cô tiên” là như thế nào nên gõ lách cách vào bàn phím:
 - “Ừ. Mình chơi thân với Dũng từ hồi phổ thông. Bạn tên Nhi phải không?”
 - “Phải. Hùng đang ở đâu?”
 - “Ở ngoài tiệm Internet. Nhi có webcam không , bật cho Hùng xem nhé.”
 - “Hùng muốn xem à. Chờ nha.”
 Có thông báo trên màn hình đề nghị gã xem webcam. Gã hăm hở đồng ý ngay. Trên màn hình lập tức xuất hiện một khuôn mặt trắng trẻo , dễ thương, thiên thần. Tóc duỗi , đôi mắt đen láy , má hồng…gã không ngờ được trên đời lại có người xinh đẹp như thế. Dán mắt vào màn hình , gã mê mẩn. Nụ cười của Nhi rất đáng yêu. Dường như cô còn đang chat với ai đó nữa.
 - “Bạn dễ thương quá!”
 Nhi cười rất tươi sau khi gã đánh dòng chữ đó. Một lúc , Nhi mới đánh lại:
 - “Thế Hùng có webcam không? Mình cũng muốn được xem mặt Hùng”
 Nhi muốn xem mặt gã? Gã ngước nhìn lên nóc màn hình vi tính. Ở đó có một cái webcam. Lòng gã tự nhiên thấy nôn nao. Gã với tay chỉnh cho webcam hợp lý hơn rồi đánh:
 - “Được. Nhi đợi một chút nha!”
 Có cái gì đó hối thúc gã nhanh chóng nhấp chuột vào thanh công cụ trên cửa sổ chat với Nhi. Công cụ mời xem webcam đâu rồi…Dấu trỏ chuột đang nằm ngay trên công cụ ấy. Gã lại nhìn Nhi trên màn hình. Khẽ nhếch môi , gã từ từ hạ ngón tay trỏ nhấp chuột của mình xuống. Đột nhiên , đập vào mắt gã là hình ảnh phản chiếu của…ai đó khiến gã giật tay ra khỏi con chuột thật nhanh. Trên màn hình vẫn là gương mặt đáng yêu của Nhi. Gã lại nhếch môi. Chậm rãi , gọng kiếng được gã tháo xuống và đặt xuống chỗ để bàn phím. Tiếp đến gã vuốt mái tóc bù xù của mình lên để lộ ra vầng trán. Gã quan sát màn hình.
 - “Sao lâu vậy Hùng? Có chuyện gì không?”
 Bàn tay gã đang vuốt nhẹ từ trán xuống dần đến mũi , qua môi , tới cằm. Gã nhắm mắt lại để cảm nhận hết bàn tay ấy. Tự nhiên , giọt nước không biết từ đâu lăn trên má gã. Nóng hôi hổi.
 - “Hùng không trả lời à? Hùng còn đó không?”
 Gã thấy ngột ngạt. Mồ hôi đang túa ra. Nóng. Cái nóng không khác chi hai năm về trước. Gã còn nhớ như in. Nằm đó xem ti vi , trên môi gã phì phèo điếu thuốc lá. Rồi gã thiếp đi một giấc dài. Trong cơn mơ , gã nghe thấy những tiếng la hét , những tiếng động dữ dội , cảm giác như chỉ thấy ở hỏa ngục…
 Ngày xưa , cái ngày xa xưa ấy gã muốn tìm về mà không bao giờ còn thấy được. Người ta từng bảo Hùng và Dũng là một cặp bài trùng. Bởi vì cả hai đều hào hoa , phong độ và luôn có các cô gái vây quanh. Thế mà cơn hỏa hoạn ấy đã cướp đi của gã tất cả…
 Móc trong túi áo để tìm bao thuốc , gã không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Gã lại móc túi quần để tìm bật lửa. Môi ngậm chặt điếu thuốc , gã đánh lửa. “Cốp”. Tay gã run lẩy bẩy. Mồ hôi càng túa ra nhiều hơn. Bên cạnh gã , một người cúi xuống nhặt cái bật lửa lên đưa lại cho gã. Bỗng , đôi mắt anh ta mở to khi nhìn vào gương mặt dị dạng kia. Gã giật lấy rồi quay đi.
 Gã rít một hơi dài ngập đầy phổi. Lâng lâng dễ chịu làm sao. Đeo gọng kính vào , vuốt lại tóc cho phủ xuống trán , gã bắt đầu gõ:
 - “Xin lỗi Nhi vì ở chỗ Hùng không có webcam. Nhi quen Dũng khi nào vậy?”
 Nhi trả lời thật nhanh:
 - “Nãy giờ Hùng làm gì lâu vậy? Không sao đâu để lúc khác cũng được. Giờ Nhi phải về rồi , khi khác chat tiếp nha. Tạm biệt.”
 Cửa sổ hiển thị webcam của Nhi tối đen như mực. Có thông báo Nhi đã thoát khỏi mạng. Còn lại gã. Bần thần , gã lại gõ cho Dũng: “Mày ơi , Nhi về mất rồi!”-“Ừ. Nhi bảo mày không chịu chat gì cả , đi đâu lâu lắm đúng không?”-“Chắc Nhi giận tao rồi.”-“Mày có khen tao không đó?”- “Chat được có chút xíu…Nãy giờ mày vẫn chat với Nhi chứ?”-
 “Không. Đang chat với em khác!”
 Gã ngừng đánh , đưa môi hút một hơi khác. Sao thế này , đôi mắt gã như có lửa:
 “Nhi xinh thật đó! Tao nghĩ mày nên đàng hoàng với cô ấy.”-“Đàng hoàng cái gì. Chơi cho vui ấy mà…Mày phải hiểu đời còn dài mà không lo hưởng thụ thì phí quá.”
 Tay gã buông thõng. Mặt gã trơ ra , bần thần. Câu nói này nghe sao mà quen thuộc quá. Nhớ rồi , gã nhớ ra rồi. Đó là cái câu mà gã và Dũng thường luôn tự nhủ với nhau khi xưa. Đúng thế , đời còn dài kia mà. Nhưng chỉ là trước đây , khi gã còn đẹp trai , còn quyến rũ được các cô gái chỉ với đôi mắt đá lông nheo của mình. Với gương mặt thế này thì làm sao , gã biết làm sao? Xung quanh gã như bùng lên một ngọn lửa. Lửa của sự tiếc nuối hay lửa của nỗi đau âm ỉ kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Một lúc sau , gã mở mắt ra và phì cười:“Hưởng thụ thì hưởng thụ…Giờ tao ước nếu được là mày thì tao sẽ chân thành hơn trong tình yêu”- “Ơ…thằng này hôm nay khá!” – Dũng giật mình.
 Đứng lên kêu người thanh toán tiền , gã móc bóp đưa cho cô chủ tiệm sáu nghìn đồng. Gã rít hơi thuốc cuối cùng rồi vứt đầu lọc điếu thuốc xuống mặt đường. Đạp mãi , cái xe cub cà tàng vẫn không chịu nổ. Trời chiều thật nóng bức. Gã đội nón vào che phủ gần nửa gương mặt. Cuối cùng xe cũng nổ máy. Bon bon trên đường , gã mải nghĩ. “Mày phải hiểu đời còn dài mà không lo hưởng thụ thì phí quá”. Tai gã vẫn văng vẳng câu nói quen thuộc ấy. Một câu nói như con dao vô hình găm vào tim gã. Đời gã còn gì để mà hưởng thụ? Thân tàn ma dại thế này thì còn thấy sung sướng gì? Ước gì thân thể gã được lành lặn. Gã sẽ yêu thật lòng, yêu hết mình. Gã sẽ chung thủy với một người , trao trọn linh hồn và trái tim cho người ấy. Gã đang cố cai thuốc. Khó mà dứt ra khỏi thuốc lá nhưng nhất định gã sẽ cai được. Trên đời này liệu có ai không quan trọng hình thức để sau khi cai thuốc gã còn cơ hội quen biết họ , gã tự hỏi. Sao gã lại đòi hỏi một điều quá lớn như vậy? Chẳng phải chính gã cũng trầm trồ trước vẻ đẹp của Nhi đó ư? Gã cũng lại là một kẻ quá trọng hình thức mất rồi… Dừng xe ở góc đèn đỏ , rút bao thuốc ra , gã lấy một điếu. Bất thình lình tay gã run lên , để rơi điếu thuốc xuống mặt đường. Gã chết trân. Không , gã tin rồi một ngày nào đó sẽ có người nhận ra sự lành lặn bên trong con người của gã. Điều mà trước đây khi gương mặt gã còn điển trai thì gã lại không có được. Trớ trêu thay. Hai mắt gã hoen đi , cay xè.

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

Yêu thương ơi! xa em rồi ư??

Hôm nay lại một ngày tự kỉ! lại một trái tim héo khô vì người!

Kí ức này phải làm sao để xóa nhòa theo những dòng nước mắt, phải làm sao để người sẽ không tới trong những giấc mơ và suy nghĩ...ánh mắt em lại xa xăm nhìn về một hướng mong tìm được cho mình một điểm tựa, như con người ta đi tìm một hoài bão lớn trong cuộc đời.

Ước gì không có ngày này...nhưng rồi ngày mai em cũng vẫn ước như thế...chẳng phải là em đang tưởng tượng những điều phi lí , mà lòng em muốn những điều phi lí ấy, vậy biết làm sao? chi bằng viết ra để bớt đi những thắc mắc trong đời, tự trả lòng mình bằng những giọt nước mắt ướt nhòe nhoẹt đang khoét sâu vào trái tim như những giọt axit khiến trái tim này lem luốc rẻ tiền! em đau lắm người biết không...

Em đã thôi nhắc tên người những khi em thức! chỉ vậy thôi mà nỗi đau cũng vẫn nhân lên gấp trăm ngàn lần rồi chạy dài trong cơ thể! em nhớ người trong từng khoảnh khắc, ánh mắt, nụ cười của người như những con đường quen thuộc trải dài vô tân trong trí nhớ của em....và giờ đây em sẽ lưu giữ tất cả mọi thứ về người mặc dù em biết rằng không thể nhìn thấy chúng một lần nữa!

Con người ta có thể lầm than, đói rét thì trái tim vẫn cứ nguyên vẹn cơ mà! Có phải tại vì em quá yêu người nên em mới không giữ đc cho mình 1 trái tim nguyên vẹn..hay tại vì em ngu ngốc không biết cách quên đi quá khứ? Em nói em " thua rồi" cũng là lúc trong thâm tâm em hỗn loạn và nhức nhối! Em đã vô tình vò nát những nỗi đau mà em cho là ngốc nghếc, ngu xuẩn! em không biết yêu thương là gì nữa...cảm xúc đã tê liệt và trai mòn...thật nghiệt ngã làm sao.

Trên tay em là một quả cầu tuyết, một niềm nuối tiếc xoáy đều...em vặn dây cót...lặng lẽ nhìn những hạt lấp lánh đang chuyển động ...em lại nhớ anh! Lại một chiếc ví thêu hình thổ cẩm, chiếc ví này đã từng đựng yêu thương và bây giờ nó được chất đầy bởi quá khứ! Nước mắt em lại rơi...Những thứ này chỉ làm em nhớ anh nhiều hơn, đau nhiều hơn...

"Em thương nhớ!
Anh viết những dòng này để cho vợ yêu của anh biết được chữ của anh đẹp như thế này và yêu anh nhiều hơn vợ nhé.(bình thường chứ chồng đẹp lắm nhưng vì ở đây lạnh quá nên chồng bị cứng tay đấy!)
Sắp hết năm rồi, trời lạnh lắm. Em cố giữ gìn sức khỏe,học hành chăm chỉ để năm sau lên đây học vợ nhé.Rồi chồng sẽ mua thạch dâu cho vợ...
Anh muốn viết nhiều nhưng thời gian không cho phép, vợ yêu của anh thông cảm nhé.Anh muốn vợ biết là anh nhớ và yêu vợ rất nhiều!

Người yêu bé Táo"
Anh đã đi xa em rồi! em không biết em còn đứng nơi đây để gặm nhấm sự hụt hẫng này đến bao giờ nữa...em hiều lòng em rõ như thế nào thì em lại đau nhường ấy!


"Em thương nhớ!
Anh viết những dòng này để cho vợ yêu của anh biết được chữ của anh đẹp như thế này và yêu anh nhiều hơn vợ nhé.(bình thường chứ chồng đẹp lắm nhưng vì ở đây lạnh quá nên chồng bị cứng tay đấy!)
Sắp hết năm rồi, trời lạnh lắm. Em cố giữ gìn sức khỏe,học hành chăm chỉ để năm sau lên đây học vợ nhé.Rồi chồng sẽ mua thạch dâu cho vợ...
Anh muốn viết nhiều nhưng thời gian không cho phép, vợ yêu của anh thông cảm nhé.Anh muốn vợ biết là anh nhớ và yêu vợ rất nhiều!


[ Lan Quân Tử ]

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Tôi đã bắt đầu biết... nói dối



 Thủa nhỏ, tôi được dạy rằng, phải sống trung thực không dối trá với bản thân mình và với mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người.

 Khi đó, tôi chưa hiểu thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết sự thật trong những lời khen ấy.

 Tôi bắt đầu biết nói dối, những lời nói dối chân thành nhất của đời mình. Tôi có ngừơi bạn quanh năm lênh đênh trên con tàu nhỏ, đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày.

 Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội.

 Nhà anh chỉ còn người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó gió biển gào thét dữ dội.

 Các bác sĩ quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành ca mổ trong lúc bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.

 Trong những lúc tỉnh táo ngắn ngủi, bà thều thào hỏi bảo đã tan chưa, con trai bà đã về chưa? Khi đó có một người làng bên cho biết đã tìm thấy mãnh vỡ của con tàu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ nhưng không ai trả lời.

 Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng con bão khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tàu đã bị vỡ, sóng sô vài mãnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận ra sao?

 Các bác sĩ không kịp cản tôi.

 Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê ghớm mà suốt đời tôi không tha thứ cho mình. Sau khi tan bão người bạn tôi sống sót trở về do một chiếc tàu khác cứu.

 Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở. Sự trung thực ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm sai lầm khủng khiếp.

 Trong truyện ngắn nổi danh "Chiếc lá cuối cùng" của O.Henrry, một bệnh nhân tin chắc mình sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài cứa sổ và tin rằng đó là chiếc lá đồng hồ số phận của cô.

 Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng xuống. Cô gái bình phục, sống khỏe mạnh mà không biết rằng chiếc ls cuối cùng đó chỉ là một chiếc lá giả do một họa sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây trơ trụi.

 Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng tri thức. Nếu tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mãnh ván tàu vợ tôi được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết.

 Nếu như không có chiếc lá giả kia, cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuyệt vọng. Sự thật trong đời sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa. Chỉ có điều gì cứu giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh sáng...điều đó mới là sự thật.

 Còn tất cả những hành động, những lời nói cho dù đúng với mẳ mình thấy, tai mình nghe, tri thức của mình hiểu nhưng chúng khiến cho người khác, hoặc cho niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc hủy hoại đời sống thì đều không phải là trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật của một con quỷ không biết yêu thương con người.

 Một lời nói dối trong tình yêu có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết ngừơi. Tất nhiên chúng ta sẽ chọn lời nối dối chân chính.

 Tuy vậy để phân biệt khoảng cách giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tùy thuộc vào từng hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối chân thành, chứa đầy tình yêu thương con người?

 Đơn giản thôi. Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng loại.

ST bởi Yuu Takashi.