Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Cafe

Hôm nay có người chat với em:
 - Ta không biết nàng thích uống cafe
 - Ta đâu có thích
 - Sao đọc trong blog Du, hắn viết về một người em gái luôn chỉ uống cafe đen không đường, không phải là nàng sao?
 - Uh thì là ta đó, lần nào đi với Du ta cũng uống đen không đường mà, Du cũng đâu biết là ta không thích
 - Trời hỡi, không thích mà uống làm chi? bộ hắn tự tiện kêu cho nàng hả
 - Không có, ta tự gọi đó
 - Tại sao
 - Kệ ta
 Mỗi khi em nói "kệ ta" là người đối thoại tự động ngừng mọi câu hỏi vặn vẹo, vì biết là vô ích.
 Em bắt đầu uống cafe từ khi biết Du.
 Đến bây giờ vẫn không quen được cái vị đắng của nó, nhấp mỗi ngụm đều đắng đến rùng mình.
 Phần lớn thời gian em ngồi ngắm từng giọt đen đều đều rơi xuống ly.
 Một phần thời gian còn lại em ngồi khuấy thìa kêu lanh canh khe khẽ trong ly.
 Thi thoảng mới nhấp môi.
 Và đó là những khi em thấy lòng xao động.
 Vì... Du ngọt ngào quá.
 Em sợ ánh mắt thăm thẳm da diết của anh. Em sợ giọng nói ân cần âu yếm của anh. Em sợ khi thấy lòng tràn ngập nhu tình mỗi lúc nhìn anh và lắng nghe anh.
 Vậy nên, em uống cafe khi gặp Du. Đen không đường. Thật đặc và thật đắng.
 Vậy nên, mỗi khi cảm thấy chút xao xuyến thoáng qua, em lại nhấp một ngụm cafe.
 Để đắng đến rùng mình.
 Để nhớ ra rằng không nên buông mình vào những ngọt ngào ấy, vì vị đắng vẫn luôn luẩn quất quanh đây.
 Vì, với Du, em chỉ là người em gái thôi.
 Cũng không biết có sầu mộng muôn đời hay không nữa...
 Di động trong túi khẽ rung.
 Vẫn như mọi khi, giọng anh trầm ấm đến nao lòng:
 - Em à, có rảnh bây giờ không, cafe nhé?
 - Em rảnh, cafe ở đâu?
 - Em đang ở đâu, tôi qua đón.
 Lúc nào Du cũng chăm lo cho em như vậy... như một người anh trai.
 Em liếc vào gương và lấy lược chải lại tóc.
 Vẫn không thoát được cái tâm tính nữ nhi thường tình ấy, dù anh chẳng bao giờ để ý.
 Nhưng cũng vì hôm nay là... ngày 14.2. Dù chẳng có ý nghĩa gì, giữa anh và em.
 Hôm nay có người chat với tôi:
 - Em không biết bác có em gái
 - Anh là con một, ít nhất, trên giá thú là như vậy
 - Hơ, thế trên blog bác viết là em gái con ông bác hả?
 - Ah, cô bé đó... bạn bè, mà coi như em gái
 - Thấy xinh mà dễ thương quá, bác giới thiệu cho em đi
 - Chú, đã đủ trình chưa?
 - Thì phải thử mới biết chứ, em bác nói nghiêm túc đấy, đọc bài tụng ca của bác ấn tượng quá!!!
 - Hmmmm
 - Sao thế, em có phải cạnh tranh với bác không vậy?
 - Không, chỉ là bạn để đi uống cafe cùng thôi
 - Bác cũng uống cafe không đường nhỉ, chắc hợp nhau, sao lại chỉ là em gái thôi?
 - Chú nói hơi nhiều!
 Một khi tôi đã giở giọng đó ra, thì kẻ đối thoại chỉ có thể im lặng rút lui cho lành.
 Tôi có thói quen uống cafe không đường từ năm thứ 2.
 Chỉ là một dịp tình cờ, giữa quán rock mù mịt khói thuốc và nhạc giật thình thình, anh chủ quán có lẽ lơ đãng do quá say sưa với tiếng nhạc, đã quên bỏ đường vào ly cafe của tôi.
 Và vị đắng kỳ lạ ấy quyến rũ tôi từ đó.
 Qua hết thời sinh viên, đi làm, dần lãng quên những điên rồ cuồng nhiệt, đôi lúc soi gương thấy mình trở thành một viên chức thứ thiệt như chui từ trong hộp ra, bao sôi nổi đam mê cũng theo đó dần tan.
 Chỉ giữ lại thói quen uống cafe đắng mỗi sáng chiều.
 Cho tới khi tôi gặp Dương.
 Mỗi khi ngồi với em, tôi cảm thấy cuộc đời này còn chút gì đáng sống.
 Và từng ngày trôi qua không còn đắng như một ly cafe không đường tôi vẫn ngâm ngợi thường khi.
 Từ đó, đi uống cafe với Dương, tôi thành thói quen cho vào ly của mình một thìa đường.
 Chỉ một thìa thôi. Và không quấy.
 Để vị ngọt lan dần, rất dịu, rất nhẹ, phải lắng lại mới cảm nhận được.
 Vì em là một chút ngọt ngào hiếm hoi tôi tìm thấy trong cuộc đời mình.
 Nâng niu đến nỗi không dám phá vỡ sự cân bằng của nó, sợ một ngày nào đó sẽ mất đi.
 Tôi đã quá quen với vị cafe đắng thoáng chút ngọt của mình rồi, không thể uống lại như xưa được nữa.
 Vì với Dương, tôi là một người anh lớn che chở cho em. Dương coi em chỉ là người em gái thôi.
 Chỉ tiếc là trên đầu núi không có tuyết cũng chẳng có trăng.
 Sau khi bị đứa bạn lèo nhèo một hồi, tôi miễn cưỡng đồng ý rồi gọi cho Dương:
 - Em à, có rảnh bây giờ không, cafe nhé?
 Dương hầu như chưa bao giờ từ chối lời mời cafe của tôi.
 Vả, tôi cũng muốn gặp em.
 Vì hôm nay là... ngày 14.2. Dù chẳng có ý nghĩa gì, giữa em và tôi.

 Quán Nghiêng.
 Du và em là khách quen ở đây.
 Đúng như tên gọi, mọi thứ trong quán đều có vẻ nghiêng nghiêng, xiên lệch sao đó.
 Những bức thư pháp và tranh treo lệch. Những chiếc cốc bằng gốm Phù Lãng, miệng chỗ cao chỗ thấp như thể quán nhập toàn... phế phẩm. Những hàng chữ xiên xẹo trên tường. Những bó hoa dại và cỏ khô treo góc nọ góc kia cảm tưởng rất tùy tiện. Dường như chủ quán khi trang trí rất ngẫu hứng, hoặc thế này hoặc thế khác, tiện đâu đặt đó không quan tâm đến bố cục và thẩm mỹ.
 Nhưng như thế lại thành nét riêng rất đáng nhớ của nơi này.

 Em từng nói với Du, chốn này hợp với anh và em, vì cả hai vốn cũng không phải người bình thường ngay ngắn thẳng thớm theo chuẩn mực xã hội cho lắm. Trong lòng vẫn có chút gì phá cách mà ngày thường không thể hiện ra.
 Nên mỗi khi thấy tâm trạng bất ổn, muốn nghiêng, muốn xiên, thì lại hẹn nhau ra đây.

 Thật ra, mỗi lần gặp Du thì lòng em đều... nghiêng.
 Còn anh?
 Quán Nghiêng.
 Nơi tôi có thể thể hiện đúng con người của mình, một kẻ phá cách không theo chuẩn mực - theo lời Dương, chứ không phải một cán bộ hoàn hảo khuôn mẫu được trao bằng khen vì 365 ngày trong năm trừ ngày nghỉ chưa bao giờ đi làm muộn.
 Vì nơi này, tôi ở bên em.
 Chỉ có em nhìn tôi như thế.
 Nhưng đâu là nơi tôi thể hiện đúng tình cảm của mình?

 Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc nơi góc quán.
 Trên bức tường đối diện là một bức thư pháp, thứ duy nhất treo thẳng ở quán này, nhưng chữ viết trong đó lại xiên theo mọi hướng:
 Này nhân gian có nghe đời nghiêng
 Cô bé phục vụ không đợi gọi, tự động mang đến 2 phin đen.
 Mọi người ở quán đã quá quen với chúng tôi.
 Tôi nhìn em, em nhìn phin cafe.
 Hôm nay em rất xinh.
 Không phải mọi khi tôi không thấy em xinh, nhưng dường như vì những lời của cậu bạn, vì hôm nay là ngày 14.2, vì lòng tôi cũng đang nghiêng như đời... em bỗng tỏa sáng một vẻ đẹp dịu dàng, ôn nhu mà quyến rũ.
 Sẽ ra sao nếu đời không còn em?
 Không phải là nghiêng nữa, mà sẽ ngã mất.
 Tôi vẫn sợ điều đó, và ấy là lý do khiến tôi giữ mãi tình trạng này, cam lòng với chút dư vị ngọt dịu trong ly cafe đắng.

 Bỗng dưng bây giờ lại sợ mất em.
 Đâu phải lần đầu có người để ý đến em.
 Dương ngước lên nhìn tôi, ánh nhìn thoáng bối rối.
 Tôi nhận ra mình đã im lặng quá lâu.
 Ấy thế mà vẫn nao lòng không muốn cất lời.
 Hôm nay Du hơi lạ.
 Thật ra, anh lúc nào cũng có chút gì đó hơi khác thường, mỗi lần gặp nhau lại thấy thêm một nét mới mẻ nào đó ở anh; giống như vẫn một bản nhạc đó mà có rất nhiều cách chơi khác nhau, thiên biến vạn hoá vô chừng.
 Nhưng hôm nay... vẫn khác.
 Một khoảng im lặng thật dài. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm khiến em lúng túng.
 Có lửa.
 Và tha thiết.
 Tự trách mình si tâm vọng tưởng, em ngước mắt lên.
 Hình như anh cũng thoáng bối rối.
 Tránh ánh mắt của em, anh tập trung vào ly cafe, lúc này phin đã cạn.
 Anh nhấc phin ra và cho một thìa đường vào ly.
 Phong cách - nếu có thể gọi như vậy - uống cafe của anh là thứ duy nhất có vẻ không bao giờ thay đổi.
 - Hôm nay anh hơi lạ.
 - Hôm nào tôi chẳng lạ, em vẫn nói vậy mà.
 - Nhưng có khi nào anh định nói mà cứ ngập ngừng thế này đâu.
 Du cười.
 Điệu cười quyến rũ chết người.
 - Trước giờ hình như có rất nhiều người thích em.
 Đúng là có không ít người theo đuổi em. Một vài trong số họ cũng có tình cảm thật sự và chân thành khiến người ta cảm động.
 Nhưng chỉ thế thôi.
 Vì lòng em đã vướng bận rồi, mãi mãi một vị cafe đắng của riêng em, anh cũng chẳng biết đâu.
 Tim em bỗng đập loạn. Người nóng bừng.
 Trước giờ anh có khi nào đề cập đến những chuyện đó.
 Hôm nay tình cảm sao khó kiểm soát thế này.
 Em thấy mình cần uống cafe ngay bây giờ! Càng đắng càng tốt.
 Mà em vẫn ngồi im.
 Đừng nhận thấy em đỏ mặt nhé, anh...
 Dương phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi:
 - Hôm nay anh hơi lạ.
 Em lúc nào cũng tinh ý như vậy.
 Tôi không muốn đề cập đến chuyện có người nhờ tôi giới thiệu với em.
 Không muốn một chút nào.
 Giá như em cứ mãi là vị ngọt trong ly cafe đắng của riêng tôi, riêng mình tôi thôi.
 Thật ra, chẳng cần đến cậu ta, Dương cũng đã có bao nhiêu vệ tinh rồi.
 - Trước giờ hình như có rất nhiều người thích em.
 Tôi nói.
 Và ngạc nhiên thấy em đỏ mặt. Khiến tôi rung động như chưa bao giờ xao xuyến đến thế. Khiến lòng hỗn mang và tim loạn nhịp.
 Hôm nay tình cảm sao khó kiểm soát thế này.
 - Sao bỗng dưng anh lại hỏi chuyện đó?
 - Vì muốn hỏi. Nhưng em vẫn chưa từng để mắt đến ai, tại sao vậy?
 - Như thế có gì lạ lắm sao? Vì chưa có ai gây được ấn tượng cho em.
 - Phải thế nào thì mới gây được ấn tượng cho em?
 - Em không rõ. Cảm giác những người từng thích em không thật sự hiểu con người em, họ chỉ thích một em do họ tưởng tượng nên mà vẽ ra thôi.
 - Trí tưởng tượng của tôi không được phong phú lắm.
 Dương không trả lời, em nhướng mày nhìn tôi.
 Tôi đang lan man những đâu thế này!
 Tôi nhấp một ngụm cafe cho bình tĩnh hơn.
 Vị đắng thấm trên đầu lưỡi, nhưng vị ngọt lan toả vào bên trong.
 Uống cafe kiểu này, thoạt đầu rất đắng, mà càng uống càng thấy ngọt.
 Giống như em càng lúc càng quan trọng trong tôi...
 Du nói:
 - Thật ra là khi nãy có người nhờ tôi giới thiệu cậu ta vào danh sách những người muốn theo đuổi em.
 - ...
 Im lặng.
 - Em có sao không?
 Sao, tất nhiên là em có sao, có đầy một trời sao.
 - Em... giận tôi à?
 Giận Du ư?
 Em tự giận mình thì đúng hơn.
 Trước giờ em vẫn giữ lòng mình tỉnh táo, sao chỉ trong một phút bỗng dưng lại vẽ ra bao nhiêu là huyễn mộng như thế.
 Em chỉ là người em gái thôi.
 Đừng quên mà.
 Em cầm ly cafe trên bàn... uống cạn.
 Không kiềm chế được thoáng nhăn mặt. Trước giờ em chỉ nhấp từng ngụm một, đâu phải uống gần hết một cốc như vậy.
 Có cần đắng hơn nữa không?
 - Em muốn đi về.
 Vì em sợ không giữ nổi bình tĩnh trước anh nữa rồi.
 Thế mới hiểu thất vọng nuôi dưỡng bởi hy vọng là như thế nào. Giá như đừng có một phút mộng tưởng kia.
 Mà em thì không muốn Du nhận ra.
 Kiêu ngạo chỉ là một phần. Đúng hơn là... em sợ mất anh.
 Dù em phải uống cafe đắng ngày ngày cho mãi mãi về sau.
 Du không nói gì. Hình như vẫn sợ em giận. Lẳng lặng anh đưa em về.
 Đi ngang hồ Hale, em đòi xuống xe.
 Bỗng muốn ngắm hoàng hôn ở nơi này. Có phải là, khi người ta buồn quá đỗi, người ta yêu dấu cảnh mặt trời lặn xiết bao.
 Và chỉ một mình thôi. Em nhất thiết cần được một mình lúc này.
 Thế mà vẫn ứa nước mắt khi nghe tiếng xe anh đi xa dần.
 Cho em được khóc vì anh, chỉ ngày hôm nay thôi nhé. Một ngày em trượt ra ngoài quỹ đạo của mình.
 Vì em yêu anh.
 Tôi không biết tại sao Dương giận. Nhưng ánh mắt em khiến lồng ngực tôi đau nhói. Dường như có gì đó đã vỡ trong đáy mắt.
 Hoang mang.
 Có lẽ, tôi không tưởng tượng, không vẽ nên con người khác của em, nhưng cũng không hiểu nổi em.
 Em uống cạn ly cafe của mình.
 Tôi máy móc làm theo. Vị ngọt sắc của đường đọng cuối ly khiến tôi nhăn mặt. Phải chăng tôi không bao giờ nên uống đến giọt cuối cùng của ly cafe ấy, để vị ngọt dịu thoáng qua thật nhẹ nhàng không bị phá vỡ...
 Tôi đưa em về.
 Em đứng lại bên hồ một mình, còn tôi lang thang trong gió một mình.
 Thả xe trôi chầm chậm giữa trời chiều. Nắng tàn nhuộm đỏ chân mây. Hoàng hôn úa một màu buồn.
 Có cái gì đó xui tôi quay lại với em, ngay bây giờ.
 Nhưng chiếc xe vẫn đi như không biết đích đến. Bởi loanh quanh luẩn quẩn thì làm gì có đích.
 Chỉ còn một vệt nắng cuối cùng nơi xa.
 Lòng tôi vẫn huênh hoang vô định.
 Tại sao hôm nay tôi lại bước lệch quỹ đạo của mình như thế. Để khắc khoải không yên về ánh mắt em.
 Thì thôi, chỉ một lần, cho tôi được sống thật với nỗi lòng mình. Dù chỉ là thả vào trong gió.
 Vì tôi yêu em.
 Ngày hôm sau, quán Nghiêng lại có vẫn hai người khách quen ấy.
 Vẫn hai ly cafe, một không đường thật đắng, một bỏ đường cho tan dần không quấy.
 Như chưa từng có chuyện gì xảy ra...
 ..............................​...........................ST..................................................................

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét