Hôm nay lại một ngày tự kỉ! lại một trái tim héo khô vì người!
Kí
ức này phải làm sao để xóa nhòa theo những dòng nước mắt, phải làm sao
để người sẽ không tới trong những giấc mơ và suy nghĩ...ánh mắt em lại
xa xăm nhìn về một hướng mong tìm được cho mình một điểm tựa, như con
người ta đi tìm một hoài bão lớn trong cuộc đời.
Ước gì không có
ngày này...nhưng rồi ngày mai em cũng vẫn ước như thế...chẳng phải là em
đang tưởng tượng những điều phi lí , mà lòng em muốn những điều phi lí
ấy, vậy biết làm sao? chi bằng viết ra để bớt đi những thắc mắc trong
đời, tự trả lòng mình bằng những giọt nước mắt ướt nhòe nhoẹt đang khoét
sâu vào trái tim như những giọt axit khiến trái tim này lem luốc rẻ
tiền! em đau lắm người biết không...
Em đã thôi nhắc tên người
những khi em thức! chỉ vậy thôi mà nỗi đau cũng vẫn nhân lên gấp trăm
ngàn lần rồi chạy dài trong cơ thể! em nhớ người trong từng khoảnh khắc,
ánh mắt, nụ cười của người như những con đường quen thuộc trải dài vô
tân trong trí nhớ của em....và giờ đây em sẽ lưu giữ tất cả mọi thứ về
người mặc dù em biết rằng không thể nhìn thấy chúng một lần nữa!
Con người ta có thể lầm than, đói rét thì trái tim vẫn cứ nguyên vẹn cơ
mà! Có phải tại vì em quá yêu người nên em mới không giữ đc cho mình 1
trái tim nguyên vẹn..hay tại vì em ngu ngốc không biết cách quên đi quá
khứ? Em nói em " thua rồi" cũng là lúc trong thâm tâm em hỗn loạn và
nhức nhối! Em đã vô tình vò nát những nỗi đau mà em cho là ngốc nghếc,
ngu xuẩn! em không biết yêu thương là gì nữa...cảm xúc đã tê liệt và
trai mòn...thật nghiệt ngã làm sao.
Trên tay em là một quả cầu
tuyết, một niềm nuối tiếc xoáy đều...em vặn dây cót...lặng lẽ nhìn những
hạt lấp lánh đang chuyển động ...em lại nhớ anh! Lại một chiếc ví thêu
hình thổ cẩm, chiếc ví này đã từng đựng yêu thương và bây giờ nó được
chất đầy bởi quá khứ! Nước mắt em lại rơi...Những thứ này chỉ làm em nhớ
anh nhiều hơn, đau nhiều hơn...
"Em thương nhớ!
Anh viết những
dòng này để cho vợ yêu của anh biết được chữ của anh đẹp như thế này và
yêu anh nhiều hơn vợ nhé.(bình thường chứ chồng đẹp lắm nhưng vì ở đây
lạnh quá nên chồng bị cứng tay đấy!)
Sắp hết năm rồi, trời lạnh
lắm. Em cố giữ gìn sức khỏe,học hành chăm chỉ để năm sau lên đây học vợ
nhé.Rồi chồng sẽ mua thạch dâu cho vợ...
Anh muốn viết nhiều nhưng
thời gian không cho phép, vợ yêu của anh thông cảm nhé.Anh muốn vợ biết
là anh nhớ và yêu vợ rất nhiều!
Người yêu bé Táo"
Anh đã đi xa em rồi! em không biết em còn đứng nơi đây để gặm nhấm
sự hụt hẫng này đến bao giờ nữa...em hiều lòng em rõ như thế nào thì em
lại đau nhường ấy!
"Em thương nhớ!
Anh viết những dòng này để cho vợ yêu của anh biết
được chữ của anh đẹp như thế này và yêu anh nhiều hơn vợ nhé.(bình
thường chứ chồng đẹp lắm nhưng vì ở đây lạnh quá nên chồng bị cứng tay
đấy!)
Sắp hết năm rồi, trời lạnh lắm. Em cố giữ gìn sức khỏe,học
hành chăm chỉ để năm sau lên đây học vợ nhé.Rồi chồng sẽ mua thạch dâu
cho vợ...
Anh muốn viết nhiều nhưng thời gian không cho phép, vợ
yêu của anh thông cảm nhé.Anh muốn vợ biết là anh nhớ và yêu vợ rất
nhiều!
[ Lan Quân Tử ]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét