Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Đi dạo

 ĐI.DẠO
(Nằm trong tùy bút N.G.Ắ.N của I'm_Joker )
Summary:
Hoang tưởng

Chỉ thế thôi
---------
Hôm nay ta buồn nằm đây.
Hôm nay ta cô đơn làm sao.
Cô Đơn à, Cô Đơn ơi, cùng đi chơi với ta một chiều. Đi với ta đi, xem có bớt chút cô đơn nào chăng ?
Cô Đơn à, Cô Đơn ơi...

Cùng ta lang thang giữa những giấc mơ vụn vỡ.
Những mảnh vỡ xoay tròn trên biển mơ. Trôi trôi trôi trôi.......
Cầm chiếc ô và hãy nhẹ chân thôi nhé
Nhón gót đi qua những mảnh vỡ xoay xoay...xoay xoay...
Giấc mơ rồi sẽ trôi về nơi xa lắm
Chỉ còn ta nơi đây bơ vơ một mình

Rồi gió lên thổi bay chiếc ô
Ta bay theo gió. Ô, ta bay theo gió.
Bay về đất liền
Nơi vực thẳm, cọc chĩa lên nhọn hoắt. Cọc mảnh mai như tơ. Xương trắng hếu. Há miệng cười hềnh hệch
Làm như vui lắm
Giữa đống điêu tàn đổ nát, người ta nhảy múa vui đùa
Xoay tròn xoay tròn xoay tròn
Súng nổ. Bom rơi. Khói lửa mịt mùng.
Con người tự hủy hoại mình trong hoan lạc tột cùng
Người sống. Người chết. Thiên thần. Quỷ dữ.
Cùng nắm tay nhau nhảy múa.
Mưa máu.

Mưa rồi.

Mưa đỏ

Hãy nhẹ chân, nhẹ chân, nhẹ chân hơn nữa
Đừng làm rách màng nhện, đừng phủi đi bụi mù
Hãy nhẹ chân, nhẹ chân, nhẹ chân hơn nữa
Đừng làm thời gian tỉnh giấc
Ta nhón chân bước đi trên cầu thang. Nhẹ chân, nhẹ chân thôi. Bậc thang làm bằng thủy tinh trong suốt.
Trần nhà ướt sũng và nước nhỏ xuống tong tỏng. Giương ô lên. Máu đỏ. Giặt khó ra.
Tội lỗi khó phai.
Máu rơi hoài. Rơi hoài.
Nhuộm mạng nhện đỏ.
Trói buộc bàn tay.
Hãy nhẹ chân, nhẹ chân, nhẹ chân hơn nữa.
Đừng làm nhện tỉnh giấc.
Nhện đen đốm đỏ.
Góa-phụ-đen.
Nhện tỉnh rồi, mạng nhện sẽ trói buộc, chẳng thoát ra được nữa đâu.
Mau lên, trước khi mưa tạnh.
Lên kia đi.

Cầu thang hết rồi. Mưa cũng hết.
Ban công.
Trăng méo mó. Xanh lợt lạt như bầu trời ốm yếu.
Con thỏ co mình ngủ trên mặt trăng. Mắt nó nhắm.
Gió. Gió nổi lên rồi.
Đi thôi.

Nhiều bông hoa trắng.
Triệu bông hoa trắng.
Bay trên trời, tay nắm ô, hoa trắng giăng đầy.
Bao lâu rồi, hoa trắng cứ bay ?
Và tan biến. Tan hết vào ánh sáng.

Nát rồi.

Hoa nát vụn.
Cùng đau đớn. Cùng quằn quại. Cùng rên rỉ trong bi thương tột cùng.
Hoa trắng thôi bay từ khi nào nhỉ ?

Quên rồi.

Con đường ngoằn ngoèo rải đá dẫn đến công viên. Công viên những lối đi rẽ hai ngả.
Phải. Trái. Trái. Phải.
Đi đâu ?

Lạc lối.

Gió đưa bay qua công viên. Bay về nơi cũ.
Đã chán chưa ? Người hỏi.
Rồi. Ta đáp.
Kể ra lâu lâu đi chơi cũng hay hay.
Về nhà là tốt nhất rồi. Ta nói.
Ừ. Người gật đầu. Và kéo xiềng xích quấn chặt ta lại.

Gửi cây cổ thụ…

Gửi cây cổ thụ…
Yuu Takashi
Note: Không hẳn là chuyện ngắn, viết tặng những người bạn ^^

Đã bao lần tôi gặp bạn trên ngọn đồi của những giấc mơ nhỉ…!?
Bạn vẫn đứng đấy…nhìn trời…
Lặng im…

Tôi đã từng nghĩ bạn là một sinh vật lạ, thật đấy!!!
Điên quá phải không?

Bạn không bao giờ gục ngã.
Bạn đứng đấy che chắn mọi phong ba.
Bạn luôn hát vào những buổi sớm mai, ríu rít bên cạnh những chú chim non.
Bạn luôn là nơi tôi tựa vào những khi tôi vấp ngã, khi những giọt buồn khẽ lách qua hàng mi.
Bạn luôn ở đó…
Bạn có biết buồn không…!?

Tôi đang tự hỏi, sau lớp vỏ sần sùi kia, bạn là ai…!?

Đã rất nhiều lần, bạn gục ngã.
Chẳng ai hay. Bởi bạn luôn là người nắm lấy bàn tay nâng đỡ kẻ khác.
Điều đó không hợp với bạn chăng..!?
Bạn cũng từng run lên trước những cơn gió lạnh.
Không ai biết, bởi họ ích kỷ chỉ cảm thấy cái lạnh của riêng mình hay chính bạn đang tự vùi mình sau lớp vỏ kia?
Bạn luôn hát vào buổi ban mai, nhưng tôi tự hỏi, đêm hôm trước bạn có từng khóc..?

Tôi không biết…

Bạn tôi ơi…

Đừng giấu mình sau lớp vỏ bọc ảo kia nữa.
Đừng tự biến mình thành cây cổ thụ cao lớn.
Đừng mang đến nụ cười khi sâu thẳm trong kia là những giọt lệ đắng.
Đừng để khoảng cách giữa tôi và bạn lại quá xa…

Bạn không phải cổ thụ cũng chẳng phải một cành trúc mảnh mai hay bất cứ thứ gì khác.
Bạn là con người, bạn là chính bạn.
Bạn biết khóc, biết cười, biết yêu, biết giận dỗi.
Bạn không phải là thứ vô cảm.

Làm ơn hãy nhớ đến điều đó..!!

Không ai có quyền ngăn cản bạn trở thành người mạnh mẽ nhưng đừng bao giờ tự lừa dối bản thân.
Có thể với ai đó bạn là kẻ ngốc, nhưng bạn chỉ cần vui vẻ với bản thân, không phải quá tuyệt sao?
Đừng tự biến mình thành kẻ vô hồn với trái tim trống rỗng và những giọt buồn hư không..

Thế nhé!
Chúc bạn có đủ mạnh mẽ để vượt qua, bạn của tôi.