Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

VƯƠNG TRIỀU SƯ TỬ

[ LEODSS - VƯƠNG TRIỀU SƯ TỬ | www.leodss.com ]

 SƯ TỬ là những kẻ ngang tàng và bạo chúa nhất trong các cung hoàng đạo. SƯ TỬ đã không ngừng mở rộng bờ cõi.

 Ngày ấy, SƯ TỬ có 1 địch thủ không đội trời chung đó là THIÊN YẾT. Còn nhớ cái lần THỦ LĨNH SƯ TỬ dẫn đoàn ĐẠI BINH hùng hậu qua chinh phục THIÊN YẾT. Chúng ta đã ngạo nghễ bật cao đè dẹp lũ tí hon THIÊN YẾT 1 cách thản nhiên. Để rồi sau đó, lũ tàn binh THIÊN YẾT kéo quân qua đòi nợ chúng ta. SƯ TỬ đã đáp trả bằng đòn phản công không thể chê vào đâu được. THIÊN YẾT tan tác, sau đó qui hàng vô điều kiện dưới vương triều SƯ TỬ.

 SƯ TỬ ngày ấy và bây giờ vẫn vậy. Chúng ta luôn thống nhất và đóng vai THỦ LĨNH của 12 CUNG.

 Hễ những mầm mống nào nuôi nấng ý định phản loạn, ắt hẳn sẽ bị SƯ TỬ tiêu diệt 1 cách bài bản và nhanh chóng.

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Đi dạo

 ĐI.DẠO
(Nằm trong tùy bút N.G.Ắ.N của I'm_Joker )
Summary:
Hoang tưởng

Chỉ thế thôi
---------
Hôm nay ta buồn nằm đây.
Hôm nay ta cô đơn làm sao.
Cô Đơn à, Cô Đơn ơi, cùng đi chơi với ta một chiều. Đi với ta đi, xem có bớt chút cô đơn nào chăng ?
Cô Đơn à, Cô Đơn ơi...

Cùng ta lang thang giữa những giấc mơ vụn vỡ.
Những mảnh vỡ xoay tròn trên biển mơ. Trôi trôi trôi trôi.......
Cầm chiếc ô và hãy nhẹ chân thôi nhé
Nhón gót đi qua những mảnh vỡ xoay xoay...xoay xoay...
Giấc mơ rồi sẽ trôi về nơi xa lắm
Chỉ còn ta nơi đây bơ vơ một mình

Rồi gió lên thổi bay chiếc ô
Ta bay theo gió. Ô, ta bay theo gió.
Bay về đất liền
Nơi vực thẳm, cọc chĩa lên nhọn hoắt. Cọc mảnh mai như tơ. Xương trắng hếu. Há miệng cười hềnh hệch
Làm như vui lắm
Giữa đống điêu tàn đổ nát, người ta nhảy múa vui đùa
Xoay tròn xoay tròn xoay tròn
Súng nổ. Bom rơi. Khói lửa mịt mùng.
Con người tự hủy hoại mình trong hoan lạc tột cùng
Người sống. Người chết. Thiên thần. Quỷ dữ.
Cùng nắm tay nhau nhảy múa.
Mưa máu.

Mưa rồi.

Mưa đỏ

Hãy nhẹ chân, nhẹ chân, nhẹ chân hơn nữa
Đừng làm rách màng nhện, đừng phủi đi bụi mù
Hãy nhẹ chân, nhẹ chân, nhẹ chân hơn nữa
Đừng làm thời gian tỉnh giấc
Ta nhón chân bước đi trên cầu thang. Nhẹ chân, nhẹ chân thôi. Bậc thang làm bằng thủy tinh trong suốt.
Trần nhà ướt sũng và nước nhỏ xuống tong tỏng. Giương ô lên. Máu đỏ. Giặt khó ra.
Tội lỗi khó phai.
Máu rơi hoài. Rơi hoài.
Nhuộm mạng nhện đỏ.
Trói buộc bàn tay.
Hãy nhẹ chân, nhẹ chân, nhẹ chân hơn nữa.
Đừng làm nhện tỉnh giấc.
Nhện đen đốm đỏ.
Góa-phụ-đen.
Nhện tỉnh rồi, mạng nhện sẽ trói buộc, chẳng thoát ra được nữa đâu.
Mau lên, trước khi mưa tạnh.
Lên kia đi.

Cầu thang hết rồi. Mưa cũng hết.
Ban công.
Trăng méo mó. Xanh lợt lạt như bầu trời ốm yếu.
Con thỏ co mình ngủ trên mặt trăng. Mắt nó nhắm.
Gió. Gió nổi lên rồi.
Đi thôi.

Nhiều bông hoa trắng.
Triệu bông hoa trắng.
Bay trên trời, tay nắm ô, hoa trắng giăng đầy.
Bao lâu rồi, hoa trắng cứ bay ?
Và tan biến. Tan hết vào ánh sáng.

Nát rồi.

Hoa nát vụn.
Cùng đau đớn. Cùng quằn quại. Cùng rên rỉ trong bi thương tột cùng.
Hoa trắng thôi bay từ khi nào nhỉ ?

Quên rồi.

Con đường ngoằn ngoèo rải đá dẫn đến công viên. Công viên những lối đi rẽ hai ngả.
Phải. Trái. Trái. Phải.
Đi đâu ?

Lạc lối.

Gió đưa bay qua công viên. Bay về nơi cũ.
Đã chán chưa ? Người hỏi.
Rồi. Ta đáp.
Kể ra lâu lâu đi chơi cũng hay hay.
Về nhà là tốt nhất rồi. Ta nói.
Ừ. Người gật đầu. Và kéo xiềng xích quấn chặt ta lại.

Gửi cây cổ thụ…

Gửi cây cổ thụ…
Yuu Takashi
Note: Không hẳn là chuyện ngắn, viết tặng những người bạn ^^

Đã bao lần tôi gặp bạn trên ngọn đồi của những giấc mơ nhỉ…!?
Bạn vẫn đứng đấy…nhìn trời…
Lặng im…

Tôi đã từng nghĩ bạn là một sinh vật lạ, thật đấy!!!
Điên quá phải không?

Bạn không bao giờ gục ngã.
Bạn đứng đấy che chắn mọi phong ba.
Bạn luôn hát vào những buổi sớm mai, ríu rít bên cạnh những chú chim non.
Bạn luôn là nơi tôi tựa vào những khi tôi vấp ngã, khi những giọt buồn khẽ lách qua hàng mi.
Bạn luôn ở đó…
Bạn có biết buồn không…!?

Tôi đang tự hỏi, sau lớp vỏ sần sùi kia, bạn là ai…!?

Đã rất nhiều lần, bạn gục ngã.
Chẳng ai hay. Bởi bạn luôn là người nắm lấy bàn tay nâng đỡ kẻ khác.
Điều đó không hợp với bạn chăng..!?
Bạn cũng từng run lên trước những cơn gió lạnh.
Không ai biết, bởi họ ích kỷ chỉ cảm thấy cái lạnh của riêng mình hay chính bạn đang tự vùi mình sau lớp vỏ kia?
Bạn luôn hát vào buổi ban mai, nhưng tôi tự hỏi, đêm hôm trước bạn có từng khóc..?

Tôi không biết…

Bạn tôi ơi…

Đừng giấu mình sau lớp vỏ bọc ảo kia nữa.
Đừng tự biến mình thành cây cổ thụ cao lớn.
Đừng mang đến nụ cười khi sâu thẳm trong kia là những giọt lệ đắng.
Đừng để khoảng cách giữa tôi và bạn lại quá xa…

Bạn không phải cổ thụ cũng chẳng phải một cành trúc mảnh mai hay bất cứ thứ gì khác.
Bạn là con người, bạn là chính bạn.
Bạn biết khóc, biết cười, biết yêu, biết giận dỗi.
Bạn không phải là thứ vô cảm.

Làm ơn hãy nhớ đến điều đó..!!

Không ai có quyền ngăn cản bạn trở thành người mạnh mẽ nhưng đừng bao giờ tự lừa dối bản thân.
Có thể với ai đó bạn là kẻ ngốc, nhưng bạn chỉ cần vui vẻ với bản thân, không phải quá tuyệt sao?
Đừng tự biến mình thành kẻ vô hồn với trái tim trống rỗng và những giọt buồn hư không..

Thế nhé!
Chúc bạn có đủ mạnh mẽ để vượt qua, bạn của tôi.

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Vô tên...

là khi con người ta yêu một ai đó…họ chấp nhận những ưu và nhược điểm của đối phương

là khi con người ta nhận ra rằng h.phúc thật là khi ta cho đy mà k hối tiếc và trông chờ sự đền đáp lại...

là khi con người ta nhận ra sự quan trọng của đối phương khi đg cô đơn , trống trãi từng ngày..
là khi con người ta trở nên ích kỉ chỉ vì mún jữ nhữg thứ được gọi là thuộc quyền sở hữu của riêng mình….

là khi con người ta ghen tuông…chứng tỏ rằng họ đang yêu rất nồng cháy và họ sợ mất đy người mình yêu

là khi con người ta hờn giận vu vơ…là vỳ họ cảm thấy mình hôk tốt về điều đó và họ đang cau có về điều đó ..là vỳ họ k bík cách chia sẻ như thế nào với đối phương…

là khi con người ta muốn trả lại cho nhau tự do..là vỳ họ cảm thấy đối phương hôk còn yêu họ nữa..là vỳ họ muốn đối phương tìm được h.phúc mới , họ k mún đối phương bị ràng buộc bởi họ nữa…

là khi con người ta chấp nhận chia tay … là vỳ họ ko còn yêu và cảm jác bất an khi ở bên người mình yêu và điều họ mong muốn là người mình yêu sẽ tìm đc h.phúc khác..nhưng họ k zám bày tỏ điều đó là vỳ họ sợ đối phương cho là họ bịa đặt , là vỳ họ ko muốn đối phương lo lắng hay buồn vỳ họ…và họ đã chọn cách chia tay ..nhưng sự chia tay ấy ko có ý nghĩa là sẽ kết thúc mà là trả lại choa nhau sự tự do mà thôi....

là khi con người ta buông tay khi con người nhận thức đc rằng thứ đó ko còn thuộc về mình nữa..."

là khi con người ta thôi mong mỏi về thứ gì đó..khi người ta nhận thức đc rằng thứ đó ko còn tồn tại ở nơi mình nữa…

là khi con người ta chấp nhận cho đi tất cả những thứ gọi là quá khứ ….

là khi con nguoi` tập quên những kĩ niệm và những jì gọi là dĩ vãng là quá khứ

la khi con nguoi ta lam` quen voi su co don khi khong co doi phuong ben canh nua~

là khi con người ta trở nên cứng rắn ..khi cuộc sống đã dạy họ điều tệ hại nhất và đã bắt họ fải cứng rắn đấu trọi với điều đó…

là khi con người ta trưởng thành hơn..khi đã từng trải đã từng thất bại trong cuộc sống của mình…

là khi con người ta mỉm cười và đón nhận những thứ gọi là hiện tại va tương lai…

và rồi đến một lúc nào đó..con người ta sẽ nhận được những điều tốt đẹp nhất mà thượng đế đã dành tặng riêng cho mỗi cá thể.. là khi con người chúng ta đã thôg hiểu , thôg cảm cho nhau ..là khi chúng ta cảm thấy sự hiện diện của mình là quan trọng và vô cùng có ý nghĩa đối với cuộc sống trên trái đất này…

hãy học cách chấp nhận cho đi mà thôy hãy mong chờ vào sự đền đáp.

hãy học cách tha thứ cho những ai đã làm tổn thương mình

hãy học cách đón nhận điều mới đến với mình , thôy nắp mình trong quá khứ..

hãy học cách thôi mong nhớ về ai đó, dù nỗi nhớ có kéo dài da diết

hãy tập quen với những điều mà ta chưa từng thử hoặc những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra bất ngờ với mình

hãy là chính mình ,..sống với bản thân , sống bằng tâm hồn, trái tim và bằng cảm xúc thật của mình

khi pạn đọc bài này, có lẽ nó ko hay, ko mạch lạc ..nhưng tôi mong rằng những lúc pạn cảm thấy buồn chán , vô vọng thỳ nó sẽ júp đc choa pạn một fần nào đó…! và khi pạn đã hiểu và cảm thấy hay thỳ hãy bấm like nhé…!!
  
[ Min NgỐc ]

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Anubis (25/7 – 28/8): Thần tương lai


Anubis (25/7 – 28/8): Thần tương lai
(Tương ứng với Sư Tử từ 23/7 – 23/8)

 Thần Anubis, hay còn được gọi là “thẩm phán của các linh hồn”, trong thời kì đầu được xem là vị thần của cái chết. Nhiệm vụ của thần Anubis cai quản việc ướp xác, đưa tiễn linh hồn của người chết và bảo vệ người chết khỏi sự dối trá cũng như cái chết vĩnh hằng.

 Những người sinh dưới cung này rất thấu hiểu cảm xúc của người khác, nhạy cảm, mạnh mẽ và hăng say.

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Tâm sự

Bạn thân mến, khi bạn yêu một người và tin chắc người đó thuộc về mình nhưng cả hai đều không dám thổ lộ, khoảng cách ấy cứ xa mãi... Khoảng cách giữa hai người đôi khi rất xa nhưng đôi khi lại gần như một câu nói được thổ lộ đúng lúc. "Chỉ cần anh nhớ em, em sẽ đến bên anh", bạn tin câu thần chú tình yêu đó chứ?

 Đêm...

 Cô đơn...

 Mưa!

 Cả không gian và thời gian đều gợi buồn. Nhưng, có phải nỗi buồn đang thực sự ngự trị trong tâm hồn tôi? Cũng chẳng biết nữa, tôi chỉ cảm thấy con tim mình dường như đang trống rỗng. Thả mình phiêu du cùng những phím đàn gợi cảm của Yiruma, tôi càng nhìn rõ hơn khoảng trống mênh mông đó, bởi từng nốt nhạc mà Yiruma gửi gắm đều buồn, cô đơn mà không hề ai oán, sầu não. Không biết người khác cảm nhận thế nào, nhưng với tôi, nó luôn trào dâng lên một niềm hy vọng, một tình cảm chân thành, mãnh liệt ẩn sâu dưới lớp vỏ lạnh lùng, kiêu sa mà đằm thắm.

 Em, luôn là nguồn cảm hứng bất tận, khơi dậy dòng cảm xúc, xua tan đi những toan tính đời thường và mệt mỏi trong tôi. Và cũng chính em là người đưa tôi đến với thế giới bí ẩn của nhạc không lời. Em yêu Yiruma. Yêu Kiss The Rain1 lãng mạn. Yêu May Be1 đằm thắm. Yêu River Flows In U1 nồng nàn. Và yêu…tôi. Em dịu dàng, nhưng đầy cá tính, khiêm nhường nhưng cũng chất chứa vô vàn những tham vọng, khát khao. Em không đẹp như tranh vẽ, nhưng đủ gây ấn tượng khó phai trong lòng người, bởi nụ cười thanh tao pha lẫn chất “tiểu thư” đài các. Em…lạnh lùng, rất lạnh lùng, tôi thường thắc mắc không biết trong tình yêu, em có phải là người con gái nồng nhiệt, biết quan tâm người khác hay không. Lúc đó em lại mỉm cười: Anh có hiểu những lúc biển trầm lắng/Ở trong lòng ngầm sóng vẫn sục sôi.2

 Em nói yêu tôi, và tôi...cũng cảm nhận được tình yêu chân thành, nồng cháy trong sâu thẳm trái tim người con gái bé nhỏ ấy. Nhưng, em mãi là hồng nhan tri kỷ. Tôi thấy thiếu vắng một chút gì đó để trọn vẹn hai chữ “tình nhân”. Tôi đã từ chối một người con gái hoàn hảo, từ chối một tình yêu thanh khiết vô cùng. Có thể cảm giác yêu của tôi đang say giấc nồng, chưa muốn tỉnh thức, có thể tôi đối với em chỉ như anh trai và em gái, cũng có thể em là loài hoa trắng tinh khôi mà ông Trời ban cho trần thế, chỉ được phép ngắm nhìn, ngưỡng mộ, ko được phép chiếm hữu cho riêng mình. Mike - thằng bạn thân của tôi - nói rằng tôi là một thằng đàn ông lãng tử, luôn luôn muốn phiêu lưu, chinh phục cái vô hạn của cuộc sống, chưa muốn dừng lại tại một bến bờ bình yên nào đó. Nó còn nói tôi là một thằng ngốc, rồi tôi sẽ phải hối hận! Ừ, thì ngốc! Tôi còn trẻ, còn nhiều thứ cần tôi tìm tòi, khám phá.

 Ba tháng sau khi em nói lời yêu, tôi lên đường đi du học, đến một chân trời rộng lớn hơn, mở ra một cánh cửa mới cho tương lai của mình. Buổi chia tay ở sân bay tôi không bao giờ quên hình ảnh của em lúc đó, nụ cười nhẹ nhàng hòa quyện với nắng mai, mái tóc đen mượt bay trong gió, đôi mắt đỏ hoe và giọng nói nghẹn ngào, nhưng không hề mất đi khí chất thanh tao, cá tính mạnh mẽ:

 “Chỉ cần anh nói nhớ em, em sẽ đến bên anh.”

 Tìm lại

 Năm năm sống và học tập tại nước ngoài, không phải quá lâu nhưng cũng không phải nhanh đối với nhiều người. Năm năm, tôi trưởng thành hơn rất nhiều cả về vẻ bề ngoài lẫn suy nghĩ, nhận thức bên trong. Sống ở nơi đất khách quê người không thể thoát khỏi nỗi cô đơn, buồn tẻ, tôi cũng đã trải qua một vài cuộc tình, tất cả đều ngắn ngủi, thoảng qua như con gió. Tôi không tìm thấy cảm giác yêu và được yêu thực sự, nỗi trống trải và thiếu vắng vẫn chiếm giữ tâm hồn tôi. Hơn nữa, tôi có cảm giác con gái thời buổi này thật giống nhau, nhàm chán và cũ kĩ. Con gái thời nay thích yêu, nhưng coi tình yêu là một nhu cầu cần có, như một điều phải đến với mình, hơn là xuất phát từ chính mình, họ dường như đang lãng quên điều kì diệu nhất của tình yêu, đó là tình yêu là một món quà mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi. Cuộc sống vui vẻ, vô tư khi ở Việt Nam là niềm an ủi lớn đối với tôi, tôi vẫn giữ liên lạc với bạn bè quê hương và với em.

 Em vẫn luôn quan tâm đến tôi, luôn ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi mệt mỏi, cô đơn mặc dù chúng tôi ở cách xa nhau hàng ngàn cây số. Nhưng, hai tháng trước khi về nước, tôi gần như mất liên lạc với em, email, facebook, yahoo… đều không có hồi âm. Dường như tôi bắt đầu tìm kiếm em, tôi ghét cái cảm giác này, cảm giác thiếu vắng em. Tôi cảm thấy lạnh, lạnh giữa mùa hè đầy nắng…

 Nhưng, có phải tôi nhớ em hay không thì con tim tôi vẫn im lặng, dường như nó đang cố kìm nén những xúc cảm đang trào dâng mãnh liệt, có thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào khi bất chợt có một tác động dù là nhẹ nhất.

 Một ngày trước khi lên máy bay trở về vòng tay yêu thương của cha mẹ, bạn bè, tôi online thông báo cho mọi người biết để lên kế hoạch liên hoan vài bữa cho ra trò. Bất chợt không làm chủ được đôi tay của mình, tôi click vào facebook của em. Cảm giác hụt hẫng lấn chiếm tâm hồn. Tôi bỗng thấy tim mình đau nhói. Trên Wall là ảnh cưới của em, và chú rể là một người hoàn toàn xa lạ, chưa bao giờ em kể cho tôi nghe về người đàn ông đó. Trong bộ váy cưới màu trắng, em như một thiên thần xinh đẹp, thánh thiện e lệ đứng nép vào anh ta và nở nụ cười hạnh phúc, theo tôi đoán là như vậy. Ngạc nhiên ư? Không. Nuối tiếc ư? Không. Hối hận ư? Không. Đau khổ ư? Càng không… Tôi phủ nhận tất cả những giả thiết mà con tim mình đưa ra. Con người vốn ích kỷ, luôn muốn mọi thứ phải thuộc về mình mãi mãi dù rằng mình đã từng vứt bỏ. Biết sai nhưng ko thể ngăn được dòng suy nghĩ, phải chăng đó cũng là một nỗi thống khổ của con người? Em đã thay đổi rồi sao, người con gái hoàn hảo và chung thủy ấy? Em đã quên lời hứa của mình rồi phải không, em yêu?

 “Chỉ cần anh nói nhớ em, em sẽ đến bên anh.”
 .
 .

 “Hà Nội có cầu Long Biên

 Vừa dài vừa rộng bắc trên sông Hồng

 Tàu xe đi lại thong dong

 Người người tấp nập gánh gồng ngược xuôi.”

 Quán bar ồn ào, chật chội hay quán cà phê yên tĩnh, nhó hẹp đều ko phải là “khoảng trời” lý tưởng của tôi, đặc biệt là cho những cuộc hẹn chứa đựng nhiều cảm xúc. Đó chính là lí do tại sao tôi lại hẹn gặp em tại nơi đây sau năm năm xa cách, vào một buổi chiều thu muộn. Cầu Long Biên là chứng nhân lịch sử của một thời kháng chiến hào hùng, vang dội, và tôi cũng muốn nó viết tiếp câu chuyện tình muộn giữa tôi và em. Tôi, lần đầu tiên, lại hy vọng về tình yêu, về em…đến thế.

 -Anh vẫn vậy, vẫn lịch lãm, phong độ và lãng tử như ngày nào – Em nháy mắt, mỉm cười với tôi.

 Năm năm trôi qua, em dường như không hề thay đổi. Mực thước, giản dị, nhẹ nhàng nhưng đầy cá tính. Có lẽ tôi không cần describe em nhiều nữa, bởi bây giờ thì tôi đành phải thú nhận rằng: Mike nói đúng, tôi là một tên ngốc có hạng, và tôi đang hối hận khi từ bỏ một cô gái trong mơ như thế. Liệu đã muộn chưa?

 -Ừm, em cũng vậy, một bản nhạc hoàn hảo với những phím đàn ngọt ngào và táo bạo.

 -Anh cảm nhận như thế sao?

 -Ừm! Anh, đã từng rất hiểu em. Anh xem ảnh cưới của em trên facebook, em đẹp lắm! Chú rể lạ quá, em chưa bao giờ kể cho anh nghe về anh ta.

 -Bọn em mới quen nhau một thời gian ngắn thôi, nhưng đủ để hiểu nhau và tiến tới “ngôi nhà và những đứa trẻ”. Còn anh, bao giờ thì nói lời giã tử với danh hiệu “chàng trai độc thân lãng mạn” đây?

 -Anh sẽ giã từ nếu như người hạ danh hiệu đó xuống là…EM.

 Em, lặng người nhìn tôi. Tôi nhìn em. Im lặng. Tôi đang rất hồi hộp chờ đợi, chờ đợi câu trả lời từ em. Chưa bao giờ tôi thấy mình yếu đuối và nhỏ bé đến thế, một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến tâm hồn tôi run rẩy. Nhưng, vực thẳm dường như đang đợi tôi lao đầu xuống. Em rút trong túi một tấm thiệp màu đỏ, bên ngoài in một chữ Hỉ to đậm, đầy khiêu khích.

 -Chúng ta đều không còn trẻ, cần cẩn trọng hơn trong lời nói của mình! Tuần sau là đám cưới của em, hy vọng anh sẽ đến dự và chúc phúc cho em!

 - Anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi! Xin lỗi em, về sự muộn màng này, anh đã mất quá nhiều thời gian để biết trái tim mình thực sự thuộc về ai. Hãy cho anh một cơ hội!

 - Tất cả đã quá muộn rồi!

 Rồi em khe khẽ hát, ánh mắt nhìn xa xăm vào hoàng hôn đang nhuốm đỏ cả một vùng trời.

 After some time I’ve finally made up my mind

 She is the girl and I really want to make her mine

 I’m searching everywhere to find her again

 Là 25 minutes của Michael Learns To Rock – bài hát quen thuộc mà tôi thường chơi ghita và hát cho em nghe. Tôi giống anh chàng trong bài hát lắm sao? Tất cả đều đã muộn rồi ư? Đã đến lúc tôi phải đón nhận thất bại của chính mình? Nhìn xuống dòng sông Hồng đang cuộn siết, tôi thấy nó thật giống với tâm trạng của mình lúc này, sục sôi và mãnh liệt. Em quay đầu lại, đi về phía không có tôi. Tôi phải làm gì để đưa em trở về bên mình?

 Bất chợi tôi nhớ tới trong truyện cổ “Alibaba và bốn mươi tên cướp” có một câu thần chú, nó mở cửa cái hang tối tăm, đưa Alibaba trở lại với ánh sáng.

 Tôi…cũng có một câu thần chú…

 - Anh…nhớ em!

 Một giây.

 Hai giây.

 Và ba giây.

 Ấm áp. Nồng nàn. Và chân thành. Em đang ôm tôi. Dường như mọi nỗi niềm, thương yêu, nhớ nhung bao năm qua mà em cất giấu tận đáy lòng đã vỡ òa trong cái ôm này. Em khóc. Giọt nước mắt nỏng hổi lăn trên gò má, ướt mi mắt long lanh. Lần đầu tiên, tôi – gã đàn ông 30 tuổi – phá lệ cái gọi là “khí chất nam nhi”. Tôi khóc. Khóc vì một cô gái.

 - Em không bao giờ quên lời hứa của mình, dù phải từ bỏ một đám cưới!

 “Chỉ cần anh nói nhớ em, em sẽ đến bên anh.”

 Ai nói những câu thần chú chỉ có trong những câu truyện thần thoại cổ xưa. Nó luôn luôn tồn tại. Ở ngay trong cuộc sống của mỗi chúng ta.

 Em, luôn thuộc về tôi. Và tôi, cũng đã thuộc về em từ lúc nào không rõ. Chỉ khi nói ra câu thần chú đó, Thần Chú Tình Yêu, tôi mới biết rằng, tôi nhớ và yêu em đến nhường nào. Tất cả tình cảm của tôi bấy lâu nay giành cho em có khi còn dày hơn cả tầng băng ở Nam Cực. Vậy mà…

 Tôi thích Lighthouse của Westlife. Tôi sẽ hát nó cho người con gái mà tôi yêu thương nhất. Ngay lúc này…

 Thì ra, Tình Yêu giống như một cuộc tìm kiếm trên GOOGLE.4 Có những từ khóa bạn chỉ mất một vài giây để tìm thấy kết quả ưng ý, nhưng có những từ khóa bạn phải mất rất nhiều thời gian để tìm thấy đáp án chính xác cho những thắc mắc của mình. Tình yêu cũng vậy, có những người chỉ cần một giây để biết mình thuộc về ai, nhưng có những người phải mất cả một chặng đường dài để biết đối phương thực sự quan trọng đối với mình.

 Bí mật, bạn còn nhớ vào thời khắc tôi nói…

 -[…] Còn anh, bao giờ thì nói lời giã tử với danh hiệu “chàng trai độc thân lãng mạn” đây?

 -Anh sẽ giã từ nếu như người hạ danh hiệu đó xuống là…EM.

 Tôi không thể nào tin được, những lời anh vừa nói. Cuối cùng thì người tôi yêu hơn bất cứ điều gì trên đời cũng thừa nhận rằng anh đang cần tôi. Tôi nghĩ, mình sẽ không bao giờ giành tình cảm cho ai nhiều như vậy, giống như anh. Tôi đã trúng “tiếng sét ái tình” ngay từ lần đầu tiên gặp anh – một người con trai trong mơ, một chân mệnh thiên tử mà tôi luốn kiếm tìm. Tình yêu với anh là số phận, như thể tôi đã sống để chuẩn bị, để đợi gặp và yêu anh.

 Và câu chuyện diễn ra trước khi anh về nước, Mike – bạn thân anh bỗng nói với tôi:

 -Anh rất thích phong thái và nụ cười của em, thanh tao và nhẹ nhàng. Coi như em giúp anh, hoàn thành bộ sưu tập. Nó là tất cả những gì mà anh có, trước khi anh từ bỏ niềm đam mê này.

 -Em…Em không nghĩ mình có thể làm được, em không đủ tiêu chuẩn. Anh hãy nhờ người mẫu đi. Em…Em…

 -Không. Anh là nhà thiết kế, anh hiểu bộ sưu tập của mình cần những thứ gì để giúp nó trở nên hoàn hảo. Giúp anh đi, tiểu thư!

 -Em…

 Quá bất ngờ. Tôi không thể hiểu nổi Mike nghĩ gì khi lại nhờ tôi làm người mẫu cho bộ sưu tập của anh. Là một nhà thiết kế nổi tiếng, sáng tạo và cá tính, Mike đã dồn hết tâm huyết của mình vào việc thiết kế váy cưới – bộ sưu tập cuối cùng của anh trước khi quay về giúp việc kinh doanh cho gia đình. Tôi không thể từ chối một cũng là vì Mike rất thành khẩn, hai là vì Mike giống như anh trai của tôi.

 Bộ sưu tập lấy cảm hứng mùa thu, gam màu chủ đạo là vàng và trắng. Mike quả là một nhà thiết kế có tài, thật tiếc khi anh lại chấm dứt đam mê của mình sớm như vậy. Nhiều lúc tôi không hiểu tại sao Mike lại không kết hợp cả hai, làm kinh doanh và theo đuổi đam mê. Nhưng, mỗi người đều là một bản tình ca với những giai điệu và ca từ hoàn toàn khác nhau, có thể Mike có cái khó của anh.

 -Tại sao anh lại chọn em cho bộ sưu tập?

 -Vì anh có thể tiên đoán được tương lai, có thể em sẽ có một đám cưới cho riêng mình, vào một ngày không xa.

 -Không đâu! Đến thời điểm này em vẫn chưa có người yêu. “một ngày không xa” của anh chắc phải tương đương với mười năm nữa.

 -Sao nào? Vẫn chưa quên được Mars à?

 Năm năm qua chưa có một ai nhắc tới tên anh trước mặt tôi, ngoài Mike. Max – sao Hỏa – cái tên phản ánh đúng tính cách của anh, hay nóng giận, nhưng rất ấm áp, dịu dàng. Nhìn bộ sưu tập váy cưới của Mike, một nỗi buồn phủ kín trái tim tôi. Anh đang ở rất xa, có lẽ anh đã quên ở một nơi nào đó trên Trái Đất này, vẫn có một người luôn chờ đợi anh, từng giây, từng phút, dù biết là vô vọng.

 -Có lẽ anh ấy không thuộc về em. Năm năm trước, em đã từng thất bại. Năm năm sau, mười năm sau, thậm chí là cả cuộc đời này em sẽ mãi là kẻ tay trắng.

 -“Người đi xa nhất thường là người sẵn sàng hành động. Một chiếc thuyền luôn muốn yên ổn chắc chẳng bao giờ ra được khơi xa.” Em sẽ mãi thất bại nếu em không biết dùng trí thông minh, lòng tin, và sự kiên nhẫn của mình để đạt được mục đích.

 Câu nói của Mike đã đánh thức những nỗi niềm sâu kín trong tôi, mà bấu lâu nay tôi lưu giữ như một bảo vật quý giá. Tôi yêu anh. Năm năm trước, tôi đã sai lầm khi hoang mang quá sớm, trước lời khước từ của anh. Năm năm trước, anh là một cơn gió, một cơn gió mà không ai có thể nắm bắt được, kể cả tôi. Nhưng tới lúc này, tôi phải hành động giống như ông hoàng thơ tình Xuân Diệu: Tôi muốn buộc gió lại/Cho hương đừng bay đi.5

 Hai tháng trước khi anh nói sẽ về nước, tôi không online với anh. Dường như anh bắt đầu tìm kiếm tôi, không biết là tìm kiếm một hồng nhan tri kỷ hay trong trái tim anh đang phân vân điều gì, yahoo, email, facebook…của tôi luôn có những dòng offline của anh. Thế kỉ 21 là thế kỉ của sự bùng nổ công nghệ số, là một công dân của thời đại mới, tôi không thể không biết cách sử dụng nó làm công cụ đắc lực giúp ích cho cuộc sống của mình.

 …Một ngày trước khi anh về nước, tôi post bộ sưu tập váy cưới của Mike mà tôi làm người mẫu lên facebook. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại chắc chắn là anh sẽ ghé qua Wall nhà mình. Liều lĩnh. Tôi tiếp tục “kế hoạch” của mình khi đi đặt thiệp cưới, đặt một cái. Quá liều lĩnh. Khi đặt thiệp, tôi bị ông chủ shop và nhân viên nhìn như một người mắc bệnh viễn tưởng kinh niên.

 “Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua”.6

 Tôi muốn đánh cược một ván, ván cờ mang tên Tình Yêu. Dù biết là quá mỏng manh. Để giành phần thắng.

 Cuộc sống giống như một bài thi trắc nghiệm, đáp án ở ngay trước mặt chúng ta nhưng chúng ta lại không nghĩ ra nó mà khoanh tròn. Nếu cuộc sống đá cho bạn 1 cú, hãy để nó đá bạn về phía trước.

 (1) Những bản nhạc của Yiruma

 (2) Bài thơ “Biển tình anh”

 (3) Bài thơ “Đất Nước” – Nguyễn Đình Thi

 (4) Trang web tìm kiếm thông tin

 (5) Bài thơ “Vội vàng” – Xuân Diệu

 (6) TT “Anh có thích nước Mỹ ko?” – Tân Di Ổ

[ Leo Long ]

Bởi vì em độc thân

Bởi vì em độc thân nên chẳng mấy khi em bước chân vào những gian hàng dành cho nam giới. Những nơi em lui tới khi mua sắm, nếu có bán đồ nam, em cũng chẳng buồn nhìn ngắm. Thật tiết kiệm thời gian... và tất nhiên... cả tiền bạc nữa.

 Bởi vì em độc thân nên em toàn đi ăn hàng. Chẳng việc gì phải nấu nướng cho gian nan để rồi một mình tự ăn, tự rửa.

 Bởi vì em độc thân, em sẽ thoải mái nhìn ngắm những cặp tình nhân đang đong đưa hờn dỗi, rồi cười nức nẻ khi thấy họ có những hành động thật… dở hơi nơi công cộng.

 Bởi vì em độc thân, em sống một mình, nên cái gì em cũng biết làm, từ sửa đường ống nước ( thực ra chính xác là "gọi thợ sửa đường ống nước" ) thay vì mè nheo, õng ẹo, gọi "anh ơi" mỗi khi khó khăn tới. Thậm chí em còn có thể tự treo khung ảnh ở tít trên cao, ngay cả khi em lùn tịt, tự khuân vác và bê đồ… điều này rất khó nhưng độc thân lâu rồi thì nó cũng đơn giản thôi.

 Bởi vì em độc thân nên buổi tối, trước khi đi ngủ, thay vì thủ thỉ "anh yêu, ngủ ngon", em chỉ việc lăn bon bon trên giường như heo con rồi ngủ ngon mà không cần ai chúc và chẳng phải chúc ai...

 Bởi vì em độc thân nên buổi sáng ngủ dậy điểm đến ngay lập tức của em là bên chiếc bàn chải đánh răng, chứ chẳng phải níu kéo ánh mắt trên giường, hay tâm trí treo ngược bên điện thoại để í éo với ai đó, điều gì đấy.

 Bởi vì em độc thân nên em sẽ chẳng cần quan tâm đến những ngày lễ ngớ ngẩn… Như Valentine chẳng hạn… quà cáp thật mệt người!

 Bởi vì em độc thân nên 24 tiếng trong ngày của em, hoàn toàn thuộc về riêng em, một mình em.

[ Kocầnbiết Nhữngđiềukocầnthiết ]

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

CHÀNG TRAI VÀ CHIẾC HỘP

 Một chàng trai lâm bệnh nặng đưa một chiếc hộp cho người yêu của mình và nói:

 - Đây chính là thứ quý giá nhất của anh, nếu anh có chết, em hãy mở chiếc hộp ra, thay anh giữ gìn và trân trọng nó em nhé, có được không em?

 - Đừng ngốc vậy chứ, anh sẽ khỏi bệnh mà!

 Một thời gian sau... chàng trai qua đời.

 Cô gái mở chiếc hộp ra... Trong chiếc hộp là một mảnh gương... Và... cô gái thấy... Chính mình trong đó... Trong chiếc hộp còn có 1 tờ giấy ghi:

 " Dù anh có không còn ở trên cõi đời này đi chăng nữa... Thì anh vẫn muốn ở bên và che chở trọn vẹn cho em......." - Kocầnbiết Nhữngđiềukocầnthiết.

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

P/S: FROM 1 NAM SƯ TỬ. ♥

Có ai chưa từng bị tổn thương trong cái xã hội vốn rất dễ tổn thương nhau này??? Anh từng tổn thương bởi một tình bạn bao năm gắn bó bỗng quay đầu đâm anh 1 phát chí tử! em từng bị tổn thương bởi những người lớn vô tình.........

Nhưng tổn thương trong bao lâu, và tổn thương ở mức độ như thế nào, không chỉ phụ thuộc ở cách gây tổn thương của người gây tổn thương, mà còn ở chính cái cách cảm thấy tổn thương ở người bị tổn thương. vì như người ta vẫn nói đấy: không ai có thể làm bạn tổn thương nếu như bạn không cho phép họ!

Cố nhiên, có những tổn thương là do bị người khác làm tổn thương. nhưng cũng có những tổn thương là do ta cứ tự tổn thương lấy chính mình. tự nuôi lớn những suy nghĩ tổn thương, đó là tổn thương. tự đặt mình vào những cái không chắc chắn, đấy là tổn thương. tự dấn thân vào những cái biết rõ sẽ tổn thương, đấy là tổn thương. vậy, tự làm mình tổn thương có phải là tổn thương lớn nhất trong số những tổn thương không? hay đó chính là những người tổn thương sẵn bởi những tổn thương nên luôn cố tạo ra những tổn thương mới để hòng quên đi những tổn thương cũ? tổn thương chồng chất tổn thương....và nỗi tổn thương ấy sâu dày hơn bất kỳ tổn thương nào khác....

Xã hội vốn rất dễ tổn thương nhau....một xã hội đầy tổn thương với những vòng tròn đầy tổn thương tương tác và kết nối. đừng tự cho rằng mình đang tổn thương mà có quyền làm tổn thương người khác, hoặc ta đang tổn thương hơn thì ta có quyền tổn thương người ít bị tổn thương hơn.....vì suy cho cùng, chẳng có tổn thương nào là tổn thương sâu sắc nhất, chảng có tổn thương nào có thể đem ra so sánh được, bởi vì tùy theo sức chịu đựng của mỗi người, mà có thể cùng 1 tổn thương, nhưng với người này là tổn thương ghê gớm, nhưng với người từng trải lại chỉ là một tổn thương bé tẻo teo.....nhưng điều tổn thương nhất ở đây là, khi ta làm tổn thương người khác, thì cũng đang đồng nghĩa với việc ta tự tổn thương chính mình. nhìn người khác bị tổn thương, ta có thể hả hê nhưng rồi lương tâm ta tổn thương lên án. đôi khi, tổn thương người khác một, mà mình lại tổn thương mười, như cái cách những người yêu nhau vẫn tổn thương nhau....

Không ai có quyền làm tổn thương ai. Nhưng con người vẫn hàng triệu năm sinh ra để tổn thương lẫn nhau rồi!

Em là cô gái lúc nào cũng cười....thậm chí những lúc em cố cười như kẻ điên, anh vẫn nhận thấy trái tim một người điên tổn thương đang khóc! < câu này nói lâu rồi em còn nhớ k, hay để anh còn tổn thương nào > Đến h anh vẫn không hiểu tại sao em lại cứ luôn tổn thương mặc định rằng em sinh ra đã là một sự tổn thương, ai gần em, sẽ bị em tổn thương mãi mãi??? K biết sao, nhưng tôi thấy cái lối suy nghĩ đầy tổn thương ấy của em thật “ngốc”. chỉ bởi chính cái suy nghĩ ấy của em làm em dè dặt khi gần gũi người khác, và điều đó khiến đôi bên cảm thấy tổn thương, chứ không phải vì chính em, mà người ta tổn thương đến vậy!

Đừng cố gắng tự làm tổn thương mình nữa, đừng chạy trốn những tổn thương lỗi lầm em đã gây ra. Nếu tổn thương, thay vì cười hihi đầy tổn thương như thế, em hãy khóc. Người ta sẽ không vô tình bị tổn thương khi thấy em cười tổn thương mà họ không biết < vì tưởng đang chọc quê họ đâu> hoặc thay vì tổn thương người ta sẽ cảm nhận đc em bị tổn thương thé nào khi em khóc, thay vì vẫn nhìn em k chút thương tổn và tưởng rằng em “vẫn ổn” trong cái điệu cười hihi “đáng ghét” ấy đâu. Vô tình biến người khác thành vô tâm, là độc ác!

***

Hồi bé tôi đã luôn muốn em là người yêu tôi trong mỗi trò chơi. Nhưng lớn lên tôi nhận ra tôi chỉ là một thằng con trai ngốc khờ thô vụng. tôi sợ sẽ tổn thương trái tim đã tổn thương của em. Và tôi đã chấp nhận những gì em nói, rằng ta chỉ là bạn. điều đó làm tôi tổn thương rất nhiều, tôi đâm đầu vào yêu những cô gái không dành cho tôi, và làm tổn thương họ lẫn mình. Nhưng h tôi khác rồi. <> Cuộc sống này dạy cho tôi nhiều thứ. Không thể vì sợ tổn thương mà không dám bắt đầu. bởi lẽ có thể vì thế mà ân hận bắt đầu tổn thương ta. Không thể vì đã quá tổn thương mà ám ảnh tổn thương mãi mãi. Vì yêu thương có thể chữa lành mọi tổn thương.

H vẫn không muôn phải không, LÀM NGƯỜI YÊU CỦA TÔI NHÉ ^^ tôi k dám chắc sẽ k làm em buồn, nhưng tôi sẽ cố bảo vệ nụ cười em. những nụ cười thật sự !

[này em, ừ đi k tôi tổn thương thật đấy <;P>]

_____----end-----______

NẾU NHẬN ĐƯỢC BỨC THƯ THẾ NÀY, BẠN CÓ NHẬN LỜI KHÔNG??

P/S: FROM 1 NAM SƯ TỬ. ♥

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Bò. Tím. Và xanh lục



Bò. Tím. Và xanh lục
Title: Hoang tưởng
 Author: earlpanda
 Genres: tạp văn.
 Warning: có thể sẽ có vài cảnh máu me kinh dị. Và mình có cảm giác mình đang xỉ nhục mấy loài động vật rất dễ thương ^^"
 --------------------
 [Note: Lâu lâu vào bon chen :)]

 Bò. Tím. Và xanh lục.

 Tôi nhắm mắt lại và tự thấy mình đang đứng ở giữa bãi đất trống hoác rộng mênh mông. Trời tím thẫm. Đất nứt nẻ. Mặt trăng to đùng, vàng óng như cái bánh bích quy khổng lồ. Tôi vô thức đưa tay lên chạm vào cái bánh ấy. Tôi tóm vào khoảng không. Tôi ngơ ngẩn nhìn tay mình đang được ánh sáng xanh lợt tưới đẫm. Trăng chuyển sang màu xanh lơ.

 Tôi là con bò. Tôi là con bò sữa. Tôi là con bò sữa với những đốm lang đen đứng giữa bãi đất nứt toác cùng bầu trời màu tím. Trong nền tím là mặt trăng xanh lơ. Buồn cười.

 Và tôi cười như điên. Mặt con bò bị biến dạng, trở nên méo mó dị thường.

 Tôi không hiểu vì sao mình trở thành con bò. Mà lại là bò sữa. Bò sữa cũng gặm cỏ xanh. Tự dưng nghĩ đến một mẩu chuyện cười.


 Họa sĩ: “Thưa ông, đó là bức tranh vẽ một con bò gặm cỏ.”

 Khách: “Vậy cỏ ở đâu?”

 Họa sĩ: “Con bò đã ăn hết cả rồi.”

 Khách: “Thế còn con bò đâu?”

 Họa sĩ: “Bộ ông tưởng con bò ngu đến mức còn ở lại đó sau khi nó đã xơi hết cỏ sao?”



 Đáng tiếc, mẩu chuyện này xưa quá rồi. Đọc lên chẳng buồn nhếch mép. Ấy mà bây giờ nhớ lại tôi lăn ra đất cười, cười như không gì trên đời này hài hơn thế nữa.

 Cái buồn cười, không phải là cách đối đáp cùn của người hoạ sĩ. Tôi nghĩ đến việc mình đang là con bò có thành tích gặm sạch chỗ cỏ ở bãi đất rộng mênh mông không biên giới này. Và tôi thấy đói. Đói meo. Đói lả người. Tôi đã ăn hết núi cỏ ở đây và tôi đói.

 Chắc chắn tôi không phải bò thường. Tôi là siêu-bò. Là siêu-bò với cái dạ dày lớn nhất quả đất. Là con bò sữa đeo khăn choàng màu tím trong bộ phim “Cow and chicken” một thời tôi mê mệt. Tôi lấy sắc tím da trời dệt nên cái áo choàng siêu nhân cho riêng mình.

 Tôi là siêu-bò. Và một điều quan trọng hơn. Tôi đang đói. Tôi cần tìm thức ăn.

 Vậy nên tôi liếc nhìn xung quanh. Và tôi thôi không cười nữa.

 Khắp mặt đất bao trùm một màu sẫm ảm đạm, chằng chịt những vết rạch méo mó. Những vệt chảy của ánh trăng màu xanh lơ tưới lên đất thành những hình kỉ hà. Những vũng nước đen ngòm lấp lánh sắc tím da trời. Một vài gốc cây khô quắt queo đứng trơ trụi, trông như những bộ xương sầu não. Đâu đó có sắc bạc rải đều lên tựa kim tuyến.

 Tôi cười như mếu. Tìm đỏ mắt chẳng thấy màu xanh của cỏ non. Nhưng khung cảnh thì đẹp vô cùng. Có một điều tôi khẳng định rất chắc chắn: tôi thích tranh của Picasso hơn. Ít nhất người danh hoạ đại tài đó không tạo ra những tác phẩm khiến người ta chết đói.

 Tôi đành lê bước. Lâu. Rất lâu. Tôi như gã hành khất trong túi không ngụm nước lết chậm rãi trên sa mạc. Tôi không nhìn thấy, dù chỉ là ảo ảnh, một ốc đảo hoang vắng xinh đẹp. Mắt tôi độc có màu tím da trời.

 Đó là lúc chưa bao giờ tôi ghét màu tím đến thế. Màu tím hoa sim. Màu tím hoa violet. Màu tím mộng mơ. Màu tím chung thuỷ. Quẳng hết những thứ khái niệm đó đi, tôi dồn oán hận vào cái thứ đang giết dần giết mòn tôi. Nghe đâu người ta bảo màu tím đậm tạo cảm giác vô vọng khó chịu. Họ nói đúng. Cái sắc trời kia cứ lởn vởn trên ngươi tôi, và chẳng ai thích mình bị đùa giỡn với sinh mạng như thế này cả.

 Đó cũng là lúc tôi chưa bao giờ yêu màu xanh lục đến vậy. Có ông thầy phong thuỷ bảo đó màu xanh của sự sống. Ông ta nói không sai. Có người kêu đó màu xanh của sự kiên trì. Tôi gật gù. Tôi đang vì sự sống của tôi mà kiên trì lết đi đấy thôi. Tôi đang tìm sắc xanh cỏ non ở giữa cái nơi độc có màu tím sẫm đơn thuần.

 Tôi chẳng buồn suy xét xem vì cái gì mà bản thân lại rơi vào tình trạng thê thảm thế này. Chỉ còn mỗi cái tình cảm yêu xanh-ghét tím giản đơn.

 Và thế là tôi đi mãi, đi mãi, đi cho đến khi bốn chân khuỵu xuống, cả người gầy rộc đi. Tôi không chết. Tôi chưa chết. Tự hỏi tại sao không ai cho tôi một đường dao cơ bản về trời luôn đi. Tôi quá mệt mỏi để có thể tiếp tục. Tôi chậm chạp ngước đôi mắt đục ngầu lên, nhìn thấy một vũng nước. Vẫn đen kịt một màu với những ánh tím đáng ghét lấp lánh. Miệng bỏng rát, tôi rướn lên, cố gắng chạm đầu lưỡi vào. Tôi hớp một ngụm nhỏ.

 Đó là lần đầu tiên tôi biết một vị ngọt ngào đến thế. Tựa như nước cam lộ. Bất chấp vẻ ngoài kinh tởm của vũng nước ấy, tôi nhào đến, tham lam uống lấy uống để. Uống đến khi cạn kiệt. Tôi khoan khoái.

 ———–

 Có lẽ mọi việc nên kết thúc ở đấy thì tốt hơn.

 Tôi nghĩ thế. Và nó nên thế. Để có một cái kết thật đẹp.

 Nhưng tôi biết mình còn nợ nhiều. Tôi là một con bò. Cái chết của một con bò chắc chẳng đủ để trả.

 Sau khi uống xong, tôi nằm gục xuống đất. Rồi dần dần, tôi thấy một cái răng của mình ngứa ngứa. Từ chỗ “hơi ngứa”, nó trở nên ngứa đến điên người. Tôi cho chân trước của mình vào miệng, chạm chạm vào cái răng ấy. Nó lung lay. Tựa như chỉ gắn vào lợi bằng hai cái chốt nhỏ lỏng lẻo. Tôi cố gắng giật nó ra. Cái răng rơi xuống đất. Giờ thì cả hàm tôi ngứa. Tôi điên lên, cứ giật giật từng cái một, cả hàm nóng như lửa đốt. Và chẳng mấy chốc thì răng tôi chả còn. Tôi thấy được rõ ràng cái cảm giác hai lợi trống không cọ xát vào nhau. Tôi hoảng loạn.

 Tách. Tách.

 Có vài giọt nước rơi xuống đất. Mắt tôi mờ đi. Tôi khóc ư? Là nước mắt của tôi? Hay là….

 Cả người tôi nóng như bị lửa thiêu, đau như chạm phải băng tảng. Mẩn đỏ nổi khắp nơi. Những vết mẩn ấy, đóng mủ, rồi chảy nước. Cứ chảy, chảy dần dần, chảy cho hết da hết thịt. Những mảng thịt lớn bị tróc ra, rơi xuống, bầy nhầy một thứ dịch đặc. Tôi chỉ còn kịp nhìn thấy một nhãn cầu màu nâu đen pha lẫn những tia máu đỏ tươi trước khi tất cả rơi vào tối đen. Có phần nào đó trong tôi gào lên thoả mãn. Tôi không nhìn thấy màu tím.

 Cảm giác oán hận màu tím lại dấy lên mãnh liệt trong tôi. Tôi không nhìn thấy nó, tôi cũng không muốn chạm vào nó, cảm nhận nó. Tôi cười gằn ngớ ngẩn, rồi tự quẫy mạnh cho da thịt bị rữa nhanh hơn. Sớm thôi… Nhanh thôi…

 ———–

 Một con bò sữa nằm chết gục trong vũng máu lớn. Mà quên, nó không còn là bò nữa, nó là một bộ xương. Trắng hếu.

 Nó đã tô thêm sắc đỏ thắm cùng màu trắng ởn vào bức tranh tím sẫm. Thêm hoàn hảo. Nhưng rút cục, Picasso vẫn hơn.

 Trên trời, mặt trăng to đùng như cái bánh bích quy, cười ngạo nghễ. Cái bánh một nửa màu vàng, một nửa màu xanh lơ. Nó không biết rằng, nếu pha màu hấp thụ trên nền trắng, màu xanh lơ kết hợp với màu vàng sẽ thành màu xanh lục.

 Mà thôi, biết cũng chẳng để làm gì, vì màu trời ở đây chỉ có tím.

 ———–

 Nỗi đau đớn khiến tôi giật mình mở mắt. Bên ngoài cửa sổ, lá cây màu lục. Trời màu lam. Mây màu trắng xốp. Và tôi là người.

 Tôi ái mộ Trang Chu, ngồi ngơ ngẩn tự hỏi mình là người nằm mộng hoá bò, hay bò chết đi nằm mộng thấy người?

[ Yuu Takashi ]

Vì Trái đất tròn, những người yêu nhau sẽ lại về với nhau


 Không cần phải chạy trốn tình yêu làm gì, bởi Thế giới của những người đang yêu rất nhỏ bé.

 Không cần phải cố quên đi một người.

 Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt.

 Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác.

 Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng…

 Có những mối quan hệ không thể gọi tên.

 Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất.

 Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật.

 Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau…

 Dù đã từng gian dối để bầm đau.

 Để nghẹn ngào môi và tim rung lên khắc khoải.

 Dù đã cứa vào nhau những cơn đau mãi mãi.

 Vẫn không giữ nổi tim mình, đập loạn nhịp khi thoáng qua nhau…

 Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu.

 Phải mất bao lâu để quên đi những thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống?

 Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng.

 Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên…

 Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên.

 Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại.

 Vì có những điều, dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi.

 Vì Trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau…

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Bí ẩn những NỤ HÔN

        "Có những điều chỉ nói ra được khi hôn nhau... bởi vì những điều sâu kín và thuần khiết nhất không thể thoát ra khỏi tâm hồn khi chưa có một cái hôn kêu gọi chúng" - M. Maeterlinck


Có rất nhiều kiểu hôn mà có thể bạn chưa từng "mường tượng" ra. Mỗi kiểu hôn lại có một thông điệp riêng. Dưới đây là một số kiểu hôn mà bạn có thể "tham khảo" để mang lại cho nàng cảm giác tuyệt vời nhất.

1. Hôn "mơn trớn"

Chạm sát mặt của bạn vào mặt nàng, chớp nhẹ hai hàng mi và cọ nhẹ nhàng vào má nàng. Nếu bạn làm đúng thao tác, bạn sẽ mang lại cho nàng cảm giác thật gần gũi, ấm áp.


2. Hôn má
Một nụ hôn thân thiện kiểu như là anh thích em rồi đấy. Thường thì cách hôn này cho lần đầu còn bỡ ngỡ. Đặt bàn tay lên vai rồi nhẹ nhàng lướt nhẹ lên má nàng.


3. Hôn tai
Nhẹ nhàng "nhấm nháp" tai nàng. Tránh những tiếng động quá lộ liễu, sẽ đánh mất cảm giác của nàng.


4. Hôn kiểu... người Eskimo

Thay vì dùng môi, bạn hãy dùng mũi mình cọ nhẹ vào mũi nàng. Kiểu hôn này cũng mang lại cảm giác rất đặc biệt.


5. Hôn lên mắt

Hai tay của bạn giữ lấy đầu nàng và chầm chậm nghiêng đầu nàng theo hướng mà bạn muốn nụ hôn sẽ đi tới đâu. Sau đó từ từ hôn ngược lên mắt rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nhắm hờ của nàng.


6.Hôn ngón tay

Khi nằm bên nhau, cắn nhẹ mơn man ngón tay nàng.


7. Hôn chân

Đây là một cử chỉ rất gợi tình và lãng mạn. Nó có thể làm nàng nhột nhưng hãy cứ tiếp tục. Đầu tiên cắn nhẹ ngón chân cái, rồi hôn lướt cả bàn chân.


8. Hôn trán
Nụ hôn của những người thân. Đặt nhẹ nhàng môi lên trán nàng. Nàng sẽ cảm thấy nhỏ bé và cần được che chở.


9. Hôn "tan chảy"
Có một thí nghiệm vui với nụ hôn này như sau. Đặt một miếng đá nhỏ trong miệng sau đó há miệng ra và hôn người ta, dùng lưỡi chuyển viên đá sang miệng đối phương. Đây thực sự là một nụ hôn quyến rũ kiểu Pháp.

user posted image

10. Hôn kiểu Pháp
Đây là nụ hôn phải dùng đến lưỡi. Một số người coi nó là nụ hôn tâm hồn. Nó tạo lên sự đồng điều giữa hai tâm hồn bằng cách truyền hơi thở của hai người qua lưỡi. Thật ngạc nhiên, người Pháp lại gọi nó là nụ hôn kiểu Anh


11. Nụ hôn có hương vị hoa quả


Lấy một miếng hoa quả rồi đặt giữa hai môi của bạn (như nho, dâu, miếng dứa nhỏ hoặc xoài đều lí tưởng ). Hôn cô ấy và liếm một nửa miếng hoa quả, trong khi cô ấy cũng làm như thế, cho đến khi miếng hoa quả bị cắt đôi. Cứ để miếng hoa quả chạy thẳng vào miệng bạn.


12. Nụ hôn làm tin
Chẳng hạn như phủ lên môi bạn một dải băng để thu hút sự chú ý của cô ấy. Làm ra vẻ như bạn đang cố nói một điều gì nhưng không sao gỡ được dải băng ra. Khi cô ấy tháo dải băng giúp bạn hãy nói với cô ấy rằng “ anh đã cất giữ môi anh cả ngày chỉ để dành riêng cho em”. Ngay sau đó là một nụ hôn say đắm.


13. Nụ hôn nóng lạnh
Liếm môi cô ấy cho đến khi nóng dần lên rồi đột ngột thổi phù lên đó. Làn hơi mát sẽ tạo nên sự bùng nổ cảm giác. Chắc chắn cô ấy sẽ làm lại với bạn như vậy để cả hai cùng đạt đến đam mê.


14. Hôn qua thư
Gửi cho người yêu những nụ hôn qua thư bằng cách ghi các kí tự X vài lần trong cùng một hàng ở cuối thư, như kiểu XXXXXXX.


15. Hôn liếm
Trước khi hôn đưa lưỡi của bạn dọc theo môi cô ấy, bất kể ở đầu hay cuối môi. Bạn sẽ có những cảm giác mê đắm thật lạ thường.


16. Hôn cổ
Lướt nhẹ từ môi xuống cổ rồi quay lại hôn môi


17. Hôn cắn môi

Nụ hôn này có thể tạo ra cảm giác gợi tình. Trong khi đang hôn, hãy cắn nhẹ vào môi người ta. Nhớ chú ý đừng quá mạnh nếu không bạn sẽ làm đau cô ấy đấy.


18. Hôn môi đảo ngược
Nghĩa là bạn đứng bên trên đối phương và hôn họ từ trên đầu. Theo cách này hai người sẽ cảm nhận được sự nhạy cảm của môi dưới đối phương bằng cách cắn và mút.


19. Hôn rốn
Sử dụng môi và lưỡi để làm nhột rồi hôn rốn của cô ấy


20. Hôn vai
Đến từ phía sau, ôm choàng lấy cô ấy rồi hôn từ vai xuống. Nụ hôn này chứa rất nhiều cảm xúc và thương yêu.


21. Hôn nhấm nháp
Bắt đầu từ trán, rồi hôn lướt trên môi, sau đó chuyển xuống cánh tay, đến bàn tay, rồi lại quay trở về cánh tay, lên mặt và nhẹ nhàng hôn lên môi cho tới khi cô ấy đòi hỏi một nụ hôn mê đắm.


22. Hôn nói
Thì thầm vào miệng cô ấy. Nếu bị bắt quả tang, hãy nói đơn giản như Chico Mã, “anh không định hôn em. Anh chỉ thì thầm vào miệng em đấy chứ”.


23. Cắn lưỡi
Một hình thức của hôn kiểu Pháp. Khi cô ấy đang hôn mở miệng hãy cắn nhẹ vào lưỡi cô ấy (nhưng đừng cắn quá mạnh bởi vì có thể làm đau cô ấy)


24. Hôn vội vã
Khi bạn đang bận, có việc gấp phải đi ngay, hãy cứ hôn nhẹ lên mũi cô ấy thay vì môi


25. Nụ hôn chân không
Trong khi hôn mở miệng, hơi mút nhẹ như thể bạn đang lấy không khí từ miệng người ta. Đây là một cách hôn rất ngộ nghĩnh


26. Hôn đánh thức
Trước khi cô ấy ngủ dậy, hãy hôn nhẹ lên má rồi chuyển thành những nụ hôn mềm mại cho tới khi bạn hôn đến môi cô ấy. Chắc chắn không có cách đánh thức nào ngọt ngào hơn thế.

27. Hôn ảo
Đối với những người yêu nhau qua Internet, hãy gửi một tấm thiệp điện tử hoặc một nụ hôn qua email với biểu tượng.


Ý nghĩa của những nụ hôn

· Hôn lên tay: Anh ngưỡng mộ, sùng bái em
· Hôn lên má: Anh thích em rồi đấy
· Hôn lên cằm: Em thật đáng yêu
· Hôn lên cổ: Anh muốn em!
· Hôn lên môi: Anh yêu em
· Hôn lên tai: Đùa chút nào
· Hôn bất cứ chỗ nào trên cơ thể: Em thật tuyệt vời

Chúng ta diễn giải thêm chút nữa ngôn ngữ của các kiểu hôn nhé!

Một nụ hôn vào má thường mang thông điệp: "Chúng mình là bạn nhé!”. Còn nụ hôn vào tai như muốn nói: “Mình hãy cùng làm gì đấy thật vui".

Hôn vào cằm: Khi nhận một nụ hôn vào cằm, bạn nên hiểu rằng "đối tác" muốn nói rằng “Em/anh thật đáng yêu”.

Hôn vào cổ: Chàng muốn nói: “Anh muốn có em”.

Hôn lên môi: Đây là nụ hôn nồng nhiệt chứng tỏ tình yêu và khao khát thuộc về nhau. Nụ hôn thay cho lời tỏ tình: "Anh yêu em".

Hôn lên trán: Đây là “nụ hôn của mẹ” hoặc chỉ là nụ hôn bạn bè. Hôn lên trán thường là cử chỉ âu yếm mà người lớn tuổi “tặng” cho người nhỏ tuổi. Rất đơn giản: Đặt nụ hôn lên trán người mà bạn yêu quý.

Hôn lên má: Đây là nụ hôn của tình bạn và thường là nụ hôn của buổi hẹn đầu tiên. Cần biểu lộ tình cảm bằng cách nào để đối tác thực sự cảm nhận được bạn đang muốn nói “anh thực sự thích em”. Hãy bắt đầu bằng cách đặt tay lên vai và nhẹ nhàng lướt môi của bạn lên má của nàng.

Hôn tay: Theo truyền thống phương Tây, đây là nụ hôn thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ. Nhẹ nhàng và lịch thiệp nâng bàn tay của quý bà/quý cô lên rồi khẽ cúi đầu và hôn lên chính giữa mu bàn tay của họ.

Nụ hôn của tình nhân

Hôn lên mắt: Bạn dùng cả hai tay trân trọng ôm lấy đầu “đối tác”, hôn từ từ ngược lên phía mắt rồi đặt đôi môi êm ái lên mắt người ấy, lúc này đã nhắm nghiền để tận hưởng tình yêu dịu dàng của bạn.

Hôn mí mắt: Cũng là hôn lên mắt nhưng lần này là mí mắt. Khi đối tác đang thực sự thư giãn hoặc chớp mắt, hãy chớp lấy cơ hội này. Chỉ cần thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mi mắt, phía dưới cung mày.

Hôn ngón tay: Khi đang nằm bên nhau, bạn mút nhẹ lên ngón tay của “đối tác”, thế là đủ để bạn tạo ra sự quyến rũ và cảm xúc.

Hôn bàn chân: Đây là một cử chỉ gợi cảm và lãng mạn, thể hiện sự trân quý, nâng niu. Mút nhẹ đầu ngón chân, rồi nhẹ nhàng hôn tiếp lên bàn chân. Có thể kết hợp với xoa nhẹ bàn chân nữa, bạn sẽ nhận được những cảm giác rất lạ.

Hôn bờ vai: Nhẹ nhàng tiếp cận đối tác từ phía sau, ôm chặt lấy nàng và đặt nụ hôn lên đỉnh bờ vai.

Nụ hôn của người Pháp: Là nụ hôn mà có sự tham gia của lưỡi. Người ta còn gọi đây là “nụ hôn linh hồn”.


Những nụ hôn mà nàng thích nhất

1. Phía sau tai
2. Chóp mũi
3. Sau gáy
4. Mặt dưới cánh tay trước
5. Thắt lưng, eo
6. Lòng bàn tay
7. Cổ tay
8. Mí mắt
9. Mắt cá chân
10. Đầu ngón tay
11. Xưong bả vai
12. Xương sống
13. Đằng sau đầu gối
14. Hôn bụng

Một vài câu danh ngôn về nụ hôn:

Nụ hôn của em là gì? là ngọn lửa liếm quạ.
Victor Hugo

Nụ hôn oán ghét là yêu thương đã đắm chìm.
Soren Kierkegaard

Hôn... là một điểm son đặt trên chữ “y” của động từ “yêu”, là một điều bí mật đem thổ lộ với bờ môi thay vì vành tai...
B. Rostand

Không có gì hăm dọa ta hơn hạnh phúc, mỗi nụ hôn ta trao đi đều có thể đánh thức một kẻ thù...
M. Maeterlinck

Những cái hôn vụng trộm bao giờ cũng ngọt ngào nhất...
Leigh Hunt

Về lâu về dài không phải chuyện hôn nhau, mà là chuyện bếp núc kìa!
George Meredith

Hương vị của nụ hôn đầu đã khiến tôi thất vọng như một thứ trái cây mà người ta mới nếm thử lần đầu Không phải trong sự mới mẻ nhưng chính trong thói quen mà ta tìm được những lạc thú lớn lao...
Raymond Radiguet

Hôn ai nghĩa là muốn được người ấy hôn...
S. Guitry

Khi người phụ nữ nổi giận, bốn nụ hôn nhẹ nhàng đủ làm nguôi lòng nàng...
Goldoni

Ôi nụ hôn! thức uống nhiệm mầu mà những bờ môi rót cho nhau như những chiếc ly khao khát...
Alfred de Musset

Phụ nữ khi bị hôn, có người đỏ mặt, có người kêu cảnh sát, có người mắng chửi, có người cắn cấu, nhưng tồi tệ nhất là những kẻ cười...
Khuyết danh

Trước khi cưới, cô gái phải hôn chàng trai để giữ chàng; sau khi cưới, nàng phải giữ chàng để hôn chàng...
Hài hước Mỹ

Tình yêu của con người chỉ khác với sự động cỡn ngu xuẩn của thú vật nhờ vào hai việc thần thánh là: âu yếm và hôn...
P. Louys

Đừng bao giờ để cho kẻ khờ dại hôn mình hoặc để nụ hôn biến mình thành kẻ dại.
Hài hước Mỹ

[ ST ]

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

Bạn có hài lòng với cuộc sống của mình không?

Nếu một ngày, bạn cảm thấy buồn...
 Những điều ta có thể học hỏi từ... cây bút chì
 Hạnh phúc luôn bên bạn
 Bạn giàu hay nghèo, bạn xấu xí hay xinh đẹp, bạn là một vĩ nhân hay chỉ là một người nông dân… tất cả đều không quan trọng.

 Trong tâm trạng mệt mỏi chán chường, một cô gái than thở với cậu bạn mới quen:

 - Tớ mệt mỏi với cuộc sống này quá cậu à. Giá như tớ không tồn tại trên đời này, giá như tớ có thể ra đi ngay trong giây phút này, sang thế giới bên kia thì tốt biết mấy.

 - Tại sao lại phải sang thế giới bên kia? Sang thế giới bên kia thì được cái gì? Cứ sống như thế này có phải tốt hơn không. Cuộc đời còn đẹp lắm mà. - Với nụ cười luôn nở trên môi và cái nhìn ấm áp, cậu bạn quay sang cô gái.

 - Cậu có ở trong hoàn cảnh của tôi đâu, cậu có phải chịu nhiều áp lực như tôi đâu mà cậu biết! Cậu có nhiều bạn bè, cậu được sinh ra trong một gia đình giàu có, cậu được ba mẹ chiều chuông. Cậu sống sung sướng quen rồi nên cậu đâu hiểu được nỗi khổ của người khác. - Cô gái gần như gắt lên.

 Cậu bạn mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:

 - Tớ cũng như cậu, chẳng qua, cách suy nghĩ, nhìn nhận cuộc sống của chúng ta khác nhau mà thôi.

 2 tuần sau, cô gái nhận được tin dữ, cậu bạn của cô đã qua đời vì một căn bệnh hiểm nghèo. Cô gái lặng người, những giọt nước cứ lăn dài trên má. Giờ cô đã hiểu vì sao bạn cô lúc nào cũng sống một cách thoải mái, vô tư, yêu đời. Lúc nào cũng hết lòng giúp đỡ người xung quanh và chẳng bao giờ than thở bất cứ điều gì. Cậu ấy không tiết lộ cho ai biết về căn bệnh của mình, cũng không than vãn, không đổ lỗi cho số phận trớ trêu. Cậu chỉ biết sống hết mình cho đến giây phút cuối cùng.

 Khi thời gian tồn tại không còn nhiều, cái chết cận kề, con người ta mới biết quý trọng và tận hưởng những giá trị của cuộc sống. Mỗi người chỉ được sống một lần, hãy sống tốt để đến khi nhắm mắt xuôi tay, bạn không phải hối hận.

 Bạn giàu hay nghèo, bạn xấu xí hay xinh đẹp, bạn là một vĩ nhân hay chỉ là một người nông dân,… tất cả đều không quan trọng. Điều mà bạn cần quan tâm là liệu bạn có cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình hay không.

By Thiên Thần Love.

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Ngủ ngon anh nhé!


 Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em… Em hãy sống hạnh phúc, đừng lãng phí cuộc sống của mình, vì anh đã để dành cho em. Hãy tin anh, em nhé!
 Tháng Mười đến, ngoài trời thoảng những cơn gió thu đầu mùa. Người ta nói, mùa thu là mùa của tình yêu. Bầu trời cao trong xanh, những tia nắng nhẹ nhàng trải xuống lòng đường, tan cùng những chiếc lá vàng khẽ đưa mình theo gió. Những cơn gió lạnh về, người ta cần lắm những cái ôm nhẹ, những tàn tay để sưởi ấm…

 Chiều tối hôm đó, trong quán cà phê nhỏ, có đôi tình nhân dựa vào vai nhau, trò chuyện trong tiếng dương cầm dịu êm.

 -Anh à, em hỏi anh điều này nha!

 -Ừ, em hỏi đi.

 -Nếu ví dụ nha, ví dụ thôi nha, nếu một ngày tử thần xuất hiện, đòi bắt một trong hai chúng ta, anh sẽ làm gì?

 -…

 Anh sẽ… bảo ông ấy hãy bắt em đi và để anh sống…

 -Anh!... Thật thế sao… – Cô gái thoáng buồn…

 Nhìn đôi mắt rưng rưng của cô, anh khẽ mỉm cười, lay lay chiếc mũi xinh xắn của cô như anh thường hay trêu đùa.

 -Thôi đừng hỏi nữa, đồ ngốc! Tự dưng lại đem hỏi chuyện đó ở đây. Ngốc quá đi thôi, đừng dỗi nữa nào!

 -Ai thèm dỗi đâu, em ghét anh rồi – cô gái nũng nịu quay đi.

 -Đừng dỗi nữa mà… Anh chở em đi ăn kem đền nè, chịu không?

 -Hai cái nha!

 -Ừ, bé con của anh ăn tham quá cơ!

 Trên đường phố tấp nập hôm đó, có một chàng trai và cô gái nắm tay nhau thật ấm áp, nói cười vui vẻ, trên tay là chiếc kem ốc quế chocolate, hương vị mà cô bé thích nhất. Họ hòa vào dòng người trên đường trong niềm hạnh phúc ấm áp. 10 giờ rồi, anh phải đưa cô về nhà. Về đến nhà cô, anh không quên dặn dò như một thói quen:

 -Đừng online khuya đấy nhá, em xấu đi anh không yêu nữa đâu!

 -Em biết rồi mà. Anh về cẩn thận nhé!

 Cô bé lém lỉnh hôn vào má anh rồi chạy vào nhà. Cô bé vẫn vô tư, hồn nhiên thế. Anh vẫn cứ đứng đó, nhìn tới khi cô vào nhà. Bất giác, anh nghĩ lại cuộc trò chuyện trong quán cà phê… Có một chút gì đó thoáng buồn, anh khẽ mỉm cười:

 -Hình như, anh nghĩ lại rồi… Câu trả lời khác cơ em ạ...

 Anh là sinh viên từ quê lên Hà Nội học Đại học, cô là tiểu thư con nhà khá giả. Họ cùng học một trường, hoàn cảnh khác nhau, nhưng có lẽ số phận đã đưa họ tình cờ đến với nhau. Anh là đội trưởng đội bóng rổ, thông minh tài giỏi, lại đẹp trai. Cô là thành viên đội cổ vũ, xinh xắn, hoạt bát và đáng yêu. Trận thi đấu bóng rổ đầu tiên của anh mà cô ra sân cổ vũ, anh và cô đã gặp nhau, để rồi họ yêu nhau cho đến nay. Giờ anh đã là sinh viên năm cuối, còn cô là năm thứ hai. Cha mẹ anh vốn mất từ khi anh còn nhỏ, anh lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của bà ngoại. Nhưng bà anh đã cao tuổi, bà đã mất khi anh học Đại học năm thứ hai. Cuộc sống của anh vì thế mà càng khó khăn hơn. Anh phải đi làm kiếm tiền trang trải cho cuộc đời sinh viên của mình. Nghị lực và sự thông minh đã giúp anh có được công việc trong một doanh nghiệp nhỏ, không dư dả nhiều, nhưng anh vẫn luôn đối xử tốt với cô. Anh từ chối mỗi khi cô có ý muốn giúp anh trả tiền học, từ chối khi cô muốn tìm cho anh một khu trọ tốt hơn. Anh biết, cô yêu anh, nhưng một người con trai không muốn người yêu phải lo mọi việc cho mình. Anh có trí tuệ, có sức khỏe, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho cô, không ngồi chờ cô mang hạnh phúc đến cho mình.

 Sinh viên năm cuối đồng nghĩa với những bài luận, dự án cũng tăng gấp đôi. Anh gần như kín ngày với công việc và học tập. Những lúc rảnh rỗi, những lần đi chơi cũng ít dần. Anh vẫn quan tâm, vẫn hỏi han, vẫn nhắn tin với cô thường xuyên. Nhưng với cô, như vậy có lẽ vẫn chưa đủ. Cô yêu anh, nhưng không chịu được những ngày cuối tuần một mình – trong khi trước đó luôn là những ngày hạnh phúc. Những lúc cô cần, anh đang ở công ty hoặc trong lớp học. Cô cảm thấy cô đơn rất nhiều. Đến một ngày…

 -Mình chia tay đi anh.

 - Anh…

 -Không phải tại anh, mà là tại em. Em xin lỗi, có lẽ em không thể chịu được những ngày tháng cứ tiếp tục thế này.

 -… Anh có thể níu kéo em không?

 -… Em xin lỗi... Em sẽ đi Mỹ du học, có thể sẽ không về nữa… Tạm biệt anh…

 Cô trả lại anh chiếc nhẫn kỉ niệm của hai người, cặp nhẫn đôi mà anh đã mua khi tròn 1 năm đầu tiên. Anh ngồi đó, thẫn thờ, nhìn bóng cô khuất xa.

 -Có lẽ sẽ tốt cho em… Anh và em, vốn dĩ đã thuộc về hai thế giới khác nhau… Anh yêu em, hãy hạnh phúc em nhé!

 ***

 Ba năm sau…

 Mùa đông lại tới. Đã ba mùa đông đi qua kể từ ngày hôm đó. Giờ anh không còn là cậu sinh viên nghèo, anh đã có một công việc tốt tại một ngân hàng lớn. Cuộc sống với anh giờ cũng đã khá hơn trước. Ngày Chủ Nhật rảnh rỗi hiếm hoi, anh từ chối những buổi tụ tập của bạn bè đồng nghiệp, để tự thưởng cho mình một ngày nghỉ bình yên, tĩnh lặng sau những ngày làm việc căng thẳng. Anh vẫn vậy, vẫn ghét sự ồn ào. Anh thích đi bộ dọc Hồ Gươm, thả hồn theo những cơn gió lạnh, hòa vào dòng người trên đường.

 Đi dọc theo những con phố, anh bỗng nhớ lại những chuyện ngày xưa. Bất giác, anh mỉm cười. Đã ba năm trôi qua rồi, thời gian trôi nhanh thật. Giờ này ba năm trước, hình như anh đã cùng ai đó tay trong tay đi bộ dọc theo những con phố, ăn những thứ quà vặt quen thuộc. Giờ, anh cũng đang đi bộ trên những con phố ấy, nhưng bên cạnh anh chẳng còn ai. Ba năm trôi qua, anh không có người yêu khác. Anh tự nhủ với bản thân phải quên, không được chờ đợi, nhưng dường như đây là điều đầu tiên mà anh không làm được. Anh dừng lại quán kem, mua một chiếc ốc quế chocolate. Lạ thật, anh vốn không thích ăn kem vào trời lạnh cơ mà? Dù tâm có quên, nhưng đôi khi cơ thể vẫn luôn ghi nhớ… Có lẽ, bởi đây là sở thích kì quặc của một ai đó, mà nó đã nhiễm sang anh từ lúc nào không hay… Tấp nập quá, Giáng sinh lại sắp về rồi… Chỉ còn một tháng nữa thôi. Anh ghét ngày Giáng sinh lắm… Giáng sinh là những ngày anh phải ăn bữa tối một mình, là anh đến nhà thờ cầu nguyện một mình, là tự thưởng cho mình một chiếc áo,… Bởi giờ bên anh, không còn cô nữa rồi. Anh nhớ đến cô... Ở phương trời xa xôi ấy, giờ cô có hạnh phúc không? Có lẽ, anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô nữa.

 Mải miết với những kí ức ùa về, anh va phải một cô gái đi ngược chiều với anh. Cả hai người cùng cuống quýt xin lỗi, dường như cô gái cũng đang mải miết theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.

 -Tôi xin lỗi, cô không sao chứ? – Anh vội vàng lấy khăn lau vệt kem dính vào áo cô.

 -Tôi không sao, tại tôi không chú ý nữa, xin lỗi anh!

 Và họ bắt gặp ánh mắt của nhau…

 -Chào anh… Lâu quá rồi không gặp…

 Trong quán cà phê nhỏ, tiếng dương cầm du dương êm dịu.

 -Ba năm rồi đấy nhỉ, thời gian trôi qua nhanh thật. Anh bất ngờ khi gặp lại em, anh cứ ngỡ em sẽ không về nước nữa chứ?

 -Giờ em không chắc, em đang hoàn thành nốt năm cuối. Có lẽ em sẽ về Việt Nam thôi, còn gia đình, bạn bè ở đây. Giáng sinh được nghỉ nên em về thăm nhà. Anh khỏe chứ?

 Cuộc nói chuyện cứ diễn ra như vậy, chỉ là những câu hỏi xã giao. Anh đã có rất nhiều điều muốn hỏi cô: Em thế nào? Em có hạnh phúc không? Học xa xôi có gì khó khăn không? Em đã tìm được hạnh phúc chưa?... Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh, nhưng thật khó để nói ra. Sự ngượng ngùng bao trùm lấy cả hai người. Họ cứ ngồi như vậy, lặng thinh…

 -Giờ có lẽ đã muộn rồi, em phải về…

 -Ừ, cảm ơn em đã gặp anh.

 Cô cúi chào anh, rồi quay bước đi. Cô bước chậm, bước chân nặng nề vô cùng. Không, cô biết mình không muốn vậy. Cô khẽ cầu xin một tiếng nói, một câu thôi để cô có thể quay lại nhìn anh…

 -Em vẫn dùng số điện thoại cũ chứ?

 Cô đứng lặng thinh, hai hàng ước mắt tuôn trào…

 -…

 -Anh xin lỗi, anh chỉ hỏi vậy thôi. Anh không có ý gì khác, anh xin lỗi làm em khó xử…

 -Không... Em vẫn dùng số cũ đấy. Cảm ơn anh!

 Cô không quay lại, chỉ trả lời và lướt nhanh ra cửa. Nhưng dường như, có một nụ cười khẽ nở trên làn môi xinh đẹp ấy…

 ***
 Một tuần nữa là Giáng sinh tới…

 Khoảng thời gian ấy, hai người thỉnh thoảng vẫn gặp nhau. Họ cùng đi ăn và trò chuyện. Mọi thứ trở nên đỡ gượng gạo hơn.

 -Vậy Giáng sinh em có hẹn không?

 -Không, gia đình em không theo Đạo Thiên Chúa nên chỉ là một ngày lễ bình thường thôi. Sao vậy anh?

 -À không, anh hỏi xem, nếu không bận thì… Tối hôm đó, chúng ta đi ăn nhé. Anh biết một quán mì Ý rất ngon.

 -Vậy cứ thế nhé!

 Một buổi chiều đông, có hai người đang đi tìm kiếm trên những dãy phố. Trên những dãy phố quần áo thời trang nữ, có một người con trai đang đi loanh quanh, đi tìm khắp các cửa hàng để chọn một bộ váy. Trên những dãy phố lưu niệm, có một người con gái tìm kiếm một đồ vật mà cô mong muốn. Tối hôm ấy, họ vui sướng về nhà với những chiếc túi trong tay. Anh đã tìm được một bộ váy trắng, cổ váy khoét sâu đính những hàng cúc cách điệu trông thật quý phái. Cô tìm được một chiếc đèn cây thông bao lấy một quả cầu thủy tinh, trong đó có hai chú gấu ngồi cạnh nhau. Quả cầu có nhũ long lanh cùng tiếng nhạc Giáng sinh, lộng lẫy vô cùng. Họ nằm trên giường, ngắm nghía món quà mà mình chọn được, mỉm cười. Có lẽ, họ đang ngóng chờ một điều gì đó, hạnh phúc và ấm áp trong Giáng sinh này…

 Hôm nay là Giáng sinh. Còn ba tiếng nữa là đến giờ hẹn. Trước gương, người con trai thay ra thay vào những chiếc áo sơ mi, không biết nên chọn chiếc nào cho phù hợp. Còn trong căn phòng màu hồng ấm áp, cô gái cũng đang ngắm lại mình trong gương hàng ngàn lần. Có lẽ, họ đều muốn đêm Noel này thật đẹp và lộng lẫy. Vì Giáng sinh năm nay, họ đều có những cảm xúc thật đặc biệt…

 Ngoài đường tấp nập quá. Khắp các cửa hiệu đèn điện lung linh ấm áp. Những cây thông Noel rực rỡ với những quả bóng nhiều màu sắc. Khắp mọi nơi, những ca khúc mừng ngày lễ Giáng sinh vang lên rộn ràng. Hôm nay lạnh quá, lạnh hơn hẳn những ngày bình thường, nhưng có lẽ sự ấm áp trong trái tim những con người đang yêu đủ để xua tan đi cái lạnh giá bên ngoài.

 Phố trung tâm hôm ấy thật đông đúc. Còn một chút nữa là đến giờ hẹn rồi. Anh và cô sẽ cùng nhau đi bộ, cùng tận hưởng không khí yêu thương ấm áp của một mùa Giáng sinh, rồi sau đó, anh sẽ dẫn cô tới một nơi đặc biệt. Ngã tư hôm nay tấp nập hơn hẳn mọi khi, mọi người cũng đang vội vã, có lẽ họ đang trên đường về với tổ ấm của mình, hoặc cũng đang đến chỗ hẹn với người đặc biệt như anh. Ồ, ai nhìn quen quá. Là cô ấy! Cô ấy đang đứng ở ngã tư, chờ đèn đỏ để đi qua. Anh mừng lắm, anh muốn chạy đến bên cô ngay lập tức. Anh hối hả chạy lại phía cô. Trông cô có vẻ vội lắm, cô nhìn đồng hồ liên tục. Có lẽ cô sợ sẽ tới muộn. Đèn đỏ, cô nhanh chân băng qua đường. Anh vừa chạy theo vừa gọi, nhưng người đi đường đông quá, khiến anh không thể bắt kịp cô. Đến giữa ngã tư, một người đi ngược lại va phải cô, khiến cô tuột tay đánh rơi món quà. Chiếc hộp hình trụ cứ lăn giữa dòng người đông đúc, cô hốt hoảng chạy theo. “Không được làm mất.” – cô tự nhủ, đây là món quà mà cô đã bỏ công chọn, là món quà dành cho một người đặc biệt. Cô sẽ tặng cho anh, rồi sau đó nói với anh những gì cô đã giấu bấy lâu nay... Cô lo sợ, bật khóc khi thấy hộp quà cứ xa khỏi tầm tay mình. Đèn xanh. Người đi bộ vãn hết, cô vội vàng chạy đến cầm lấy hộp quà của mình. Méo hết rồi, lại lấm lem bẩn nữa…

 Bất giác, cô ngẩng lên. Tiếng rồ ga inh tai, tiếng xe vun vút lao tới. Đám thanh niên đua xe không để ý đến cô gái đang đứng giữa đường, cười cười nói nói và cứ như vậy, họ lao đến như một trận bão. Cô không kịp làm gì, cô chỉ thấy ánh đèn xe lóa mắt, những âm thanh cứ nhỏ dần, nhỏ dần…

 KHÔNGGGGGG!!!!!!!!!

 Cô dần mở mắt, vẫn chưa khỏi choáng váng với những gì vừa xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Có bàn tay một ai đó đã đẩy cô ra. Cô bàng hoàng khi thấy mình ngã gần vỉa hè, còn giữa đường là chiếc xe máy đổ và có ba người nằm bất tỉnh. Cô vội vàng chạy lại...

 KHÔNG!... Không phải vậy chứ, tại sao lại là anh? Tại sao anh lại ở đây? Tại sao, tại sao? Cô gào thét, cầu xin sự giúp đỡ của mọi người xung quanh. Tay cô run run, cô bấm điện thoại một cách hoảng loạn. Cô ôm lấy anh, gọi tên anh như cầu khẩn, van xin. Bàn tay cô, là máu của anh. Anh đã cứu cô khỏi bàn tay tử thần. Chiếc áo sơ mi của anh thấm đẫm máu, nhưng tay anh vẫn còn nắm chặt một chiếc túi nhỏ xinh. Trên xe cấp cứu, cô vẫn nắm chặt bàn tay anh. Cô vẫn không ngừng gọi tên anh, cầu xin anh hãy nhìn cô, cô mong chờ, van xin một phép lạ… Anh khẽ mở mắt, nhìn cô…

 -Anh là đồ ngốc, tại sao anh lại làm thế? Ba năm trước, chẳng phải anh đã bảo nếu tử thần đòi em hoặc anh thì người đó sẽ là em cơ mà? Tại sao anh lại làm thế? – Cô gào thét trong hai hàng nước mắt, bàn tay vẫn nắm chặt lấy anh.

 Anh khẽ mỉm cười, nhìn cô…

 -Anh nghĩ lại rồi… Khi nào đó, anh sẽ nói cho em nghe nhé. Anh hứa! Anh có thứ này muốn tặng em…

 Anh gắng hết sức đưa cho cô chiếc túi nhỏ.

 -Quà Giáng sinh anh tặng em. Chúc em Giáng sinh vui vẻ! Anh… yêu em!

 Và rồi, anh nhắm mắt… Mãi mãi không tỉnh dậy, dù cho bên anh, cô vẫn khóc, vẫn cầu xin, vẫn năn nỉ anh trở lại với cô…

 ***

 Một tuần sau…

 Gió mùa lạnh cuốn đi những chiếc lá khô trên mặt đường. Bầu trời hôm nay trong lắm. Có một cô gái trong bộ váy trắng tinh khôi, cổ đính những hàng khuy thanh nhã, bước đi chậm rãi. Chiếc váy rất đẹp, nhưng hình như có những vết ố trên đó… Trên tay cô là một bó hồng trắng và một hộp quà hình trụ màu hồng, méo và lấm lem. Cô đến bên cạnh một ngôi mộ… ngôi mộ của anh. Khẽ đặt bó hoa, cô ngồi xuống, ngắm ảnh của anh và khẽ nói…

 -Anh à, từ đó đến nay đã được 1 tuần rồi. Anh giờ thế nào? Có hạnh phúc không? Em đang mặc chiếc váy anh tặng này. Nó là chiếc váy đẹp và quý giá nhất đối với em, vì là anh tặng em mà. Em cảm ơn anh! Nhưng anh đáng ghét lắm, anh biết không. Anh thất hứa với em… Anh từng nói anh sẽ lắng nghe mọi điều em nói, anh hứa sẽ quý trọng bản thân mình, anh hứa sẽ mãi ở cạnh em… Vậy mà anh nỡ bỏ em đi như vậy sao?

 Cô khóc, lặng lẽ bên cạnh ngôi mộ người con trai mình yêu… Một chú bướm trắng bay quanh ngôi mộ anh, khẽ đậu vào tay cô. Bỗng dưng, xung quanh cô là một không gian trắng toát. Trước mắt cô, là hình ảnh anh, người con trai mà cô yêu thương. Anh vẫn vậy, vẫn đẹp và tỏa ra ánh hào quang ấm áp.

 -Anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở cạnh em! Em có biết, vì sao 3 năm trước, khi em hỏi anh đã trả lời như vậy không? Vì anh biết, người ở lại sẽ đau đớn hơn. Anh đã nghĩ, nếu phải chọn, thà anh là người dằn vặt với nỗi đau mất người mình yêu. Còn em, em sẽ được hạnh phúc ở một thế giới mới… Nhưng anh đã suy nghĩ lại ngay sau đó… Anh không có ai bên cạnh, anh chỉ có em, nhưng em còn có rất nhiều thứ phải làm, rất nhiều người cần em. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua thôi. Anh ở trên này, anh sẽ gặp lại được cha mẹ và bà mình, anh sẽ hạnh phúc trên thiên đường và anh sẽ là thiên thần để bảo vệ em. Anh sẽ luôn lắng nghe mọi điều em nói, anh sẽ luôn ở cạnh em… Em hãy sống hạnh phúc, đừng lãng phí cuộc sống của mình, vì anh đã để dành cho em. Hãy tin anh, em nhé!

 Bóng anh xa dần… Cô chạy theo, nhưng mãi không bao giờ kịp. Anh mang theo ánh hào quang, bay lên không trung xa mãi. Cô giật mình bật dậy… Chú bướm trắng tung cánh bay, bay lên bầu trời kia, xa mãi. Cô bỗng thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn. Cô khẽ mỉm cười. Cô mở chiếc hộp màu hồng, lấy ra một chiếc đèn hình cây thông, bao trọn một quả cầu thủy tinh có hai chú gấu. Quả cầu phát ra những bài nhạc Giáng Sinh nhẹ nhàng, lung linh vô cùng…

 “Em hiểu rồi anh ạ. Anh không biến mất, anh vẫn còn luôn ở cạnh em. Em sẽ sống tốt, sẽ hạnh phúc. Anh cũng vậy, anh nhé! Trên thiên đường sẽ có những thiên thần, anh sẽ được gặp lại những người thân yêu của mình. Quà Noel của em tặng anh này… Hơi muộn một chút, nhưng không sao đúng không? Giáng sinh vui vẻ, anh nhé…

 Em yêu anh!” - Le Na.

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Tình yêu và Quyền lực [ HAY ]

Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện cổ…
Rất cổ…

Thuở xưa, có một vương quốc nọ, thanh bình và nhỏ bé.
Rất nhỏ bé.
Bé đến mức khó có thể tìm thấy nó trên bản đồ.
Có một lâu đài nhỏ nằm giữa vương quốc, với một vị vua trẻ mới lên ngôi, một vài người hầu, một vài lính canh,và một vài phi tần.
 -----------------------
Trong số các phi tần, có một cô gái nhỏ tên là Đinh Hương.
Tối hôm đó, đến lượt Đinh Hương vào hầu hạ nhà vua.
Cô cung nữ trẻ ngây thơ, khép nép bước vào chốn long sàng. Hai má cô đỏ lựng khi thấy đức vua trẻ,ngồi trên ghế, hút thuốc và chờ đợi.
Đẹp như một bức tượng trong đêm tối.
Trong thấy bộ dạng ngượng nghịu của cô, đức vua bật cười, tiến lại gần, đưa tay khẽ vuốt mái tóc tơ.
-          Đừng sợ, Ta có ăn thịt em đâu. Em tên gì?
-          Thiếp là Đinh Hương - cô bẽn lẽn.
Đức vua đưa tay ôm lấy Đinh Hương. Thân hình nhỏ bé  khẽ run lên. Sự sợ hãi và  ngượng ngập của cô khiến vị vua trẻ hưng phấn.
-          Một cô bé hiền thục và trong trắng. Nói ta nghe xem, em muốn thứ gì nào?
-          Dạ...?
-          Ta muốn tặng em một món quà để thưởng cho em đêm nay. Em có thích thứ gì không?
Đinh Hương ngơ ngác. Một cô bé mới lớn và quê mùa như cô, hoàn toàn xa lạ với chốn hậu cung này. Cô khẽ đáp:
- Thưa...thần vốn là một thường dân, nên hiểu biết thấp kém. Dù bệ hạ cho phép chọn, nhưng thần cũng không biết chọn gì hết. Xin bệ hạ thứ lỗi.
Nghe vậy, đưa vua hôn nhẹ lên má cô rồi chỉ khắp căn phòng:
- Vậy em cứ chọn bất kì thứ nào trong phòng này.
Đinh Hương đưa mắt nhìn theo tay đưc vua. Bất giác cô dừng lại nơi chiếc bàn nhỏ ở cạnh giường. Có một ấm trà nhỏ, vài chiếc cốc con con, tất cả đều được sơn son thếp vàng rất đẹp. Và một chiếc khay đựng thứ gì đó lung linh.
-  Vậy...thần thiếp lấy thứ kia được không ạ? Mấy thứ màu trắng trắng ấy.
Đức vua ngạc nhiên:
- Đây á? Chúng chỉ là những viên đường. Sau khi ăn xong, chúng sẽ tan hết.
- Thật ạ? Có thể ăn được sao? Những thứ đẹp như thế này... – Đinh Hương ngạc nhiên, ngó mấy viên đường một cách đầy thích thú.
- Ăn được chứ. Đây, em nếm thử một viên xem. – Đức vua vừa nói, vừa cầm một viên đường khẽ đặt lên môi Đinh Hương.
Cô bé ngậm viên đường, nhắm mắt để vị ngọt tan ra và lan tỏa trong miệng. Một thường dân nghèo khó như cô, chưa bao giờ được nếm thử thứ gì ngọt ngào đến vậy.
Đức vua thích thú đứng ngắm cô gái nhỏ, má ửng hồng, mắt lim dim như đang chìm trong hạnh phúc.
- Có vẻ thích lắm nhỉ. Nào, để ta thử với.
Vừa nói, chàng vừa hôn lên môi nàng. Nụ hôn mơn trớn, ướt át, và ngọt ngào. Hai cặp môi quấn chặt lấy nhau.
Tiếp sau đó là hai thân thể.
Nồng nàn.
--------------------------
Sáng hôm sau, Đinh Hương trở về hậu cung. Cô bé ngỡ ngàng khi thấy một chiếc hộp lớn để trong phòng, đựng những viên đường đủ hình dạng và màu sắc, có lẽ đã được gom từ khắp nơi trong cung điện. Dĩ nhiên, đó chính là món quà của Đức vua.
Những viên đường dành cho hoàng gia, mỗi viên đều mang hình thù và hoa văn rất tinh xảo.
Mặt trời.
Mặt trăng.
Sao.
Cá.
Chim.
Cây cỏ.
Và cả những con vật tưởng tượng trên khắp thế gian.
Đinh Hương rất hạnh phúc, thỉnh thoảng cô mới lấy một viên ra ăn. Mỗi lần nhắm mắt nghe vị đường lan tỏa trong miệng, cô lại nhớ đến nụ hôn ngọt ngào của Đức vua.
Thế nhưng, sau lần đó, Đức Vua không triệu kiến cô nữa.
Một thời gian ngắn sau, chiến tranh nổ ra.
Người khơi mào cuộc chiến chính là Đức vua. Chàng trẻ, dũng mãnh và đầy tham vọng, không chấp nhận làm vua một vương quốc nhỏ bé. Chàng đánh chiếm quốc gia nhỏ bên cạnh, sát nhập lại thành một quốc gia lớn hơn, rồi lại đánh chiếm quốc gia khác để lớn hơn nữa.
Thắng trận, sát nhập, buôn bán, mua vũ khí, thắng trận, sát nhập... Cứ như thế, vương quốc nhỏ bé ngày nào giờ đã trở nên rộng lớn, vươn khắp lục địa.
Đức vua trở nên vô cùng giàu có. Chàng xây một tòa lâu đài khổng lồ, lộng lẫy và xa hoa.
Với rất nhiều ngọc ngà châu báu.
Với một hậu cung rộng lớn.
Với vô số cung tần mĩ nữ cực kì xinh đẹp đến từ khắp nơi trên lục địa.
Cô gái nhỏ bé Đinh Hương bị chôn chặt tận đáy sâu của thế giới hào nhoáng ấy.
Thi thoảng, cô lại lấy chiếc hộp – báu vật của mình ra, lặng lẽ nhâm nhi những viên đường và hồi tưởng lại nụ hôn ngọt ngào, cảm xúc nồng nàn trong đêm đó.
------------------------
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.
Cho đến một ngày nọ, vị Thái giám tổng quản đến thông báo rằng, hôm nay đến lượt Đinh Hương hầu hạ Đức Vua.
Cô bé nghe tin, mừng rỡ đến rơi nước mắt. Vội vã trang điểm, chọn bộ quần áo đẹp nhất rồi hối hả vào tẩm cung.
Bước qua cánh cửa, cô thấy Đức vua, uy nghi và oai vệ trong chiếc áo hoàng bào sang trọng. Chàng cười khẩy:
- Ồ! Đến nhanh vậy, con mèo bé nhỏ!
Đinh Hương hồ hởi lại gần:
- Bệ hạ...
- Trông ngươi lạ quá. Người mới hả? Tên gì thế? – Đức vua hỏi, vẫn với nụ cười lạnh lùng và ngạo nghễ.
Đinh Hương sững người. Mắt cô đờ đẫn, tai như ù đi.
- Sao thế? Ngươi tên gì?
- Thiếp...thiếp tên ... Đinh Hương.
- Ngoan lắm. Để thưởng cho sự nhanh nhẹn của ngươi, ta sẽ tặng ngươi một món quà. Ngươi thích gì nào?
Đất dưới chân Đinh Hương như sụp đổ. Đức vua quên nhanh đến vậy sao?
Cô lắp bắp, khẽ nói trong nước mắt:
- Thiếp...thiếp muốn xin ... những viên đường.
- Hửm? Đường à? – Nhà vua ngạc nhiên – Đừng lo, ta là người giàu có và quyền lực nhất thế gian, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi!
- Không..thiếp chỉ cần...những viên đường thôi. - Miệng Đinh Hương đắng nghét, cô thều thào như sắp hết hơi.
- Sở thích của ngươi thật kì quái. Được rồi, mai ta sẽ cho người mang đường đến. Nào lại đây!
Đinh Hương lặng lẽ bước tới, hững hờ như khúc gỗ. Nước mắt lã chã tuôn rơi. Nhưng Đức vua đã tắt đèn, kéo cô xuống giường.

Một vương quốc rộng lớn.
Một lâu đài khổng lồ.
Hàng tấn ngọc ngà châu báu.
Vô số người hầu.
Và hàng ngàn cung tần mỹ nữ.

Đức vua say sưa trong ánh hào quang của quyền lực, của sự phồn vinh và giàu có.
Tâm trí chàng đã không còn chỗ cho mẩu kí ức với Đinh Hương.

Sau đó, thi thoảng Đinh Hương lại may mắn được triệu kiến. Cô lại nuôi hy vọng và háo hức đi gặp Đức vua. Tuy nhiên, vẫn như lần đó, Đức vua chỉ cười lạnh lùng và hỏi: “Chào! Người mới à? Tên gì thế?”
--------------------------------------- 
Cứ thế, thời gian trôi đi. Đinh Hương lầm lũi trong một góc tối của hậu cung.

Hộp đường năm nào đã cạn. Cô nâng niu trong tay viên đường cuối cùng, gục xuống khóc nức nở.

Đột nhiên, có tiếng ồn ào, cãi vã ở bên ngoài. Tiếng la hét rất lớn làm Đinh Hương ngạc nhiên. Cô bước ra cửa, nhìn thấy cảnh vật hỗn loạn. Mọi người đánh đập, chửi bới, tranh giành nhau những ngọc ngà châu báu.

Một cung nữ khác thấy cô ngơ ngác đứng đó, bèn hét lên:
-          Này! Còn ngồi đó làm gì!
-          Có chuyện gì thế?
-          Cô không biết à? Bệ hạ thua trận rồi!
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng.
Chi sau một trận đại bại, Đức vua trẻ đã mất tất cả.
Hàng tấn tiền bạc.
Hàng núi ngọc ngà châu báu.
Vô số người hầu.
Và vô vàn mỹ nữ trong hậu cung.
Khi mặt trời xuống núi, vương quốc rất, rất rộng lớn ấy, trở về lại là một lãnh thổ nhỏ bé.

Trong ánh chiều tà, Đức vua cúi đầu, ngồi lặng lẽ trên ngai vàng, giữa hoàng cung tiêu điều, lộn xộn.
Đinh Hương khẽ bước lại gần chàng.
Tiếng guốc lộp cộp trên sàn kéo Đức vua về thực tại. Vẫn không ngẩng mặt lên, chàng cất giọng chán nản:
-          Vẫn còn người à? Lối ra ở đằng kia. Cứ việc lấy đồ vật gì ngươi muốn và đi đi.
-          Không … - Đinh Hương đáp, khẽ khàng như hơi thở.
-          Rất tiếc. Ngoài đồ đạc ra thì ta chẳng còn gì cho ngươi cả. Tiền bạc, châu báu, người hầu…
Đinh Hương tiến lại gần Đức vua, nắm lấy tay chàng:
-          Thiếp không cần vàng bạc châu báu. Thần thiếp chỉ cần được mãi ở bên bệ hạ.
Trong lúc Đức vua còn đang ngạc nhiên, cô đã lục túi, lấy ra viên đường cuối cùng, đặt lên môi chàng.
 Vị đường tan dần trong miệng
Trong thoáng chốc, ký ức xưa chợt ùa về.
Lời nói.
Nụ cười.
Chiếc hôn.
Vòng tay âu yếm.
Ngọt ngào và đam mê.

Vị vua trẻ sững người. Khóe mắt ướt nhòe.
-          Đinh Hương… Ta xin lỗi.

Đinh Hương vừa cười, vừa òa khóc ôm chầm lấy Đức vua.

Cả vương quốc rộng lớn.
Cả ngàn phi tần mỹ nữ.
Cả tấn ngọc ngà châu báu.
Cũng không ngọt ngào bằng một tình yêu.

Khi mặt trời lên, hậu cung bị khép lại vĩnh viễn.
Vương quốc nhỏ trở lại yên bình.

Đức vua cùng Đinh Hương tổ chức lễ cưới.
Họ sống bên nhau, hạnh phúc và yêu thương mãi mãi.
Cho đến khi cả hai, cùng nắm tay đi đến thiên đường.
---------------------------
Đức vua trẻ, chính là hiện thân của những người nam cung sư tử: Hào phóng, tự tin, háo thắng, đa tình và mạnh mẽ.
Giống như vị chúa tể muôn loài, những người này có thể vì ánh mắt sùng bái hay thái độ yếu đuối của người khác mà biểu hiện ra tình yêu của mình cùng tấm lòng rộng rãi.
Họ luôn khát khao chinh phục những đỉnh cao và thường làm người yêu mình phải đau khổ. 
Họ chỉ có thể tìm thấy hạnh phúc trong tình yêu, hoặc sau khi nếm trải nhiều thất bại và trưởng thành, hoặc có được một người tuyệt đối trung thành và yêu thương hết mực.

Sưu tầm.