Dựa vào vai em và khóc đi anh...
Anh đang ngồi một mình trên chiếc giường rộng đặt cạnh khung cửa sổ. Tóc cắt ngắn trơ trụi, trông như một vùng đất khô cằn sau một cơn bão lửa. Sự cô độc thể hiện ngay cả ở dáng ngồi. Chiếc sơ mi rộng màu đen đi cùng chiếc quần bò nâu xỉn càng khiến anh trở nên buồn tẻ và chán chường.
Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày bố anh mất, anh vẫn lì lợm ko chịu ra khỏi nhà. A chui rúc trong bóng tối, gọi mọi người mang thức ăn đến khi thấy đói. Thi thoảng, vào lúc nửa đêm, người ta nghe tiếng đần violon da diết của anh.
Lúc đi làm về, tôi nhận được tin nhắn, anh bảo, anh muốn một mình, nhưng rất sợ cảm giác cô đơn. Anh hỏi tôi anh phải làm gì khi tất cả mọi người trong gia đình đều rời bỏ anh.
Tôi vội vã nhắn tin :'' Em vẫn chưa bao giờ rời bỏ anh! ''.
Anh nhắn tin lại: ''Nhưng em ko phải vợ anh, ko phải bố anh! ''.
Tôi lặng im, ngực nhói lên một cái rất đau. Tôi biết, trong suốt thời gian quen biết nhau, anh chưa bao giờ xem tôi hơn một người bạn.
''Anh đang ở nhà phải ko? Em đến ngay!''
''Em đừng đến, anh sẽ đuổi em về! ''
Tôi vẫn đến. Anh chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt ráo hoảnh. Tôi đứng lặng ở cửa nhìn anh, cố ngăn ko cho dòng nước mắt chảy. Trông anh tàn tạ và xanh xao như một bóng ma.
"Anh đã bảo em đừng đến mà ?
Vẫn cái giọng điệu lạnh lùng, bất cần đó. Tôi đến gần anh hơn và càng nhận thấy rõ sự tiều tụy từ nơi anh. Ko còn nhận ra người mà biết bao nhiêu kẻ mơ ước được sở hữu.
Trước đây tôi đã từng mê cuồng và ngưỡng mộ anh khi còn học năm nhất. Anh là niềm mơ ước của rất nhiều sinh viên trong trường lúc đó. Nhưng khi nhắc về anh mọi người thường ngán ngẩm vì ko ai có thể trò chuyện với anh nhiều quá năm câu. Anh hầu như ko có bạn bè dù anh học giỏi, tài năng. Một ngôi sao cô đơn! Chỉ để nhìn ngắm, ngưỡng vọng mà ko thể nào chạm tới.
***
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác được nghe anh đàn violon bài ''Song from Secret Garden'' trong một buổi chiều về muộn, đi ngang qua căn phòng trống và thấy anh ở đó. Khi phát hiện ra có một người đang nghe trộm, anh dừng lại. Tôi bối rối gật đầu chào anh dù chưa nói chuyện cùng anh lần nào. Cứ tưởng anh đáp lại bằng gương mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng anh lại nở một nụ cười hiền lành. Sau lần ấy, tôi và anh biết nhau.
Tôi tham gia nhiều hoạt động chỉ để có cơ hội gần anh. Tôi biết mình đẹp, tài năng, thông minh. Tôi có thể kiêu hãnh và ngẩng cao đầu không thèm nhìn mặt với khối người theo đuổi. Nhưng khi đứng trước mặt anh, bông nhiên tôi thấy mình nhỏ bé, tầm thường. Tôi trở nên nhút nhát, mất tự tin. Anh có bắt chuyện với tôi một vài lần , có lẽ anh cảm nhận được sự chân thành nơi tôi và chúng tôi bắt đầu có những cuộc hẹn hò.
Nhưng anh nói rất rõ:
'' Chúng ta chỉ là bạn! Đừng yêu anh! Anh ko phải là người đàn ông dành cho em ! Người như em sẽ có nhiều người tốt yêu thương và quan tâm. Anh cần một người bạn đúng nghĩa, có thể chia sẽ với anh, thế thôi. ''
Tôi thấy nóng mặt. Cảm giác tự ái xen lẫn chút đau nhói khiến tôi nghẹn ứ cổ họng, nhưng vẫn mỉm cười:
''Anh nghĩ em yêu anh à? Trời ơi, em chỉ ngưỡng mộ tài năng của anh thôi. Em có người yêu ở Mỹ rồi!'' và cười haha. Kết thúc buổi cà phê, tôi bắt tay anh và bảo: '' Ừ thì chúng ta làm bạn.''
Tôi tự nhủ, ừ thì, được làm bạn với anh đã là một điều tốt rồi. Tôi là người duy nhất anh có thể tâm sự những điêu mà anh ko nói cùng ai. Mỗi lần có bất kỳ chuyện gì buồn chán, anh đều nhắn tin cho tôi. Dù đang bận rộn cách mấy tôi cũng đều xuất hiện bên anh.
Có thể tôi là một diễn viên rất đạt. Trong thời gian quen biết, chưa một lần nào tôi tỏ ra rằng mình đang yêu anh hay cần anh.
***
Anh kết hôn, theo ý muốn của bố. Điều đó làm tôi khá bất ngờ và nhiều cô gái tiếc rẻ. Vợ anh, một cô gái rất bình thường. Hiền lành, ngoan ngoãn, chỉ thường mỉm cười. Tất cả mọi thứ đối với cô dường như vô vùng trọn vẹn, hạnh phúc khi được lấy một người như anh.
Đám cưới của anh tổ chức đơn giản và ko mời nhiều người . Vì bản thân anh cũng ko muốn phô trương. Anh thương cô gái vì đó là một cô gái tốt, biết cách để làm cho bố anh cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng yêu thì không.
Chỉ một lần say, anh mới yêu vợ mình một cách đúng nghĩa. Cô có con với anh. Đó lần đầu và cũng là lần cuối cùng cô cảm nhận rõ thế nào là tình dục đối với anh.
Sau đó, anh đi học thạc sĩ ở Mỹ. Trong thời gian đi học, anh luôn tranh thủ đi du lịch ở những nước châu Âu. Ở mỗi nơi, lại kiếm một việc gì đó để làm cho đỡ nhàm chán.
Vợ anh vẫn ở nhà, kiên nhẫn, cam chịu trong thời gian mang thai. Nhiều lúc, trong những cuộc điện thoại đường dài, anh nghe rõ giọng vợ anh đang thổn thức, đau khổ, nhưng anh vẫn ương bướng ko về. Mỗi nơi mà anh đi qua, anh lại có thêm một vài cuộc tình chóng vánh nữa.
Nhưng yêu thì không.
Anh về thăm nhà cũng là lúc biết tin vợ mình sảy thai. Đứa bé chào đời nhưng ko thể sống. Anh xin lỗi cô, nhưng rồi lại muốn đi tiếp.
Cô bật khóc nức nở: " Anh đừng đi''.
Nhưng anh ko thay đổi ý định của mình.
Vợ anh quyết định ly dị. Cô sang Mỹ định cư, và tái hôn cùng một người đàn ông bản xứ. Cô nói rất rõ ràng với anh về ý định này. Anh nhìn cô, rồi lấy bút ký vào tờ đơn. Thế là xong. Anh chẳng hề tỏ ra mừng vui hay buồn bã, vẫn một gương mặt vô cảm, lạnh lùng.
Vợ anh bông nhiên bật khóc: " Chẳng lẽ anh ko nói một câu nào giữ em lại''.
Anh nhìn cô và rời đi.
Làm vợ mà một năm gặp mặt chồng có mấy lần. Làm vợ mà nhiều đêm anh về, chưa kịp nói câu gì anh lại tất tả đi, chỉ có một mình trong căn phòng vắng lạnh.
***
Sau lần đó anh lại càng rong ruổi nhiều hơn. Bố anh vẫn thường gọi điện cho anh, bảo rằng vợ anh vẫn còn yêu anh. Chỉ cần anh thuyết phục, nhún nhường và giữ cô lại. Chẳng có người đàn ông ngoại quốc nào ở đây hết. Nhưng anh ko thay đổi ý định của mình. Anh tiếp tục đi và một ngày nhận được tin bố anh đột quỵ và gần hấp hối. Anh tất tả chạy về. Chỉ kịp nghe bố trăn trối lời cuối: " Dừng rong ruổi nữa. Dừng lại đi con..."
Trước đây, khi bạn bè anh mất đi người thân, họ tâm sự với anh rằng họ rất đau. Nhưng anh chưa cảm nhận rõ được nối đau ấy như thế nào cho đến khi bố anh rời bỏ anh, rất đột ngột. Còn lúc mẹ anh mất, anh chỉ mới một tuổi, quá nhỏ để có thể hiểu được thế nào là mất mát.
Sự hẫng hụt. Những khoảng trống ko thể nào lấp đầy. Anh ko đi đâu nữa, chỉ ngồi một mình ở nhà, bên cái cửa sổ có song sắt bị gì sét, như lúc này. Tôi cứ đứng yên nhìn anh, còn anh cũng chằng nói thêm được câu nào. Không khó đặc quánh trong sự ngột ngạt, tĩnh lặng. Anh đột ngột lên tiếng:
"Em đi đi, anh muốn một mình."
Tôi nhìn anh một lúc lâu nữa và hỏi:
"Có thật sự anh muốn em rời đi?
"Ừ! "
"Anh nghĩ rằng em là một kẻ lúc nào cũng phiền anh chăng? "
"Tùy em. Đừng xen vào cuộc sống của anh quá nhiều. "
Tôi cắn chặt môi để ngăn ko cho nước mắt chảy rồi mỉm cười và nói lạnh lùng:
"Sẽ ko bao giờ em đến tìm anh nữa! "
Tôi đóng sầm cửa. Cảm giác lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề. Trên đường về, tôi chạy xe rất nhanh, ko rõ mình đang đi đâu, chỉ biết đầu óc đang đầy những suy nghĩ về anh. Tại sao tôi phải làm như thế này? Tại sao tôi cứ tất tả chạy đến tìm anh mỗi lần biết anh có chuyện?
Rốt cuộc tôi lại dừng ở X. Một quán nhậu nằm sát bờ kênh, nơi mà tôi và anh thường đến từ hồi là sinh viên. Chúng tôi thường uống ngà ngà say, rồi chở nhau đi ra ngoại ô thành phố, ngồi ngắm sao trời đến khi tỉnh táo lại thì về.
Ngoài trời đột nhiên mưa lất phất. Chỗ tôi ngồi hướng ra con kênh nhỏ. Bàn bên cạnh, một cô gái trẻ có gương mặt xương xương, gò má cao, mái tóc dài cũng đang ngồi uống một mình. Hóa ra chẳng phải mình tôi làm kẻ cô độc ở quán này.
Tôi gọi rượu ra, nhưng lại ko muốn uống giọt nào. Và lần đầu trong đời ngộ ra. chẳng cần uống thì cũng có thể say. Nước mắt chảy thành hai vệt dài mà ko cách gi ngăn được.
Rồi tôi bắt đầu uống. Đắng, nồng, nhưng nó lại gây cho tôi một cảm giác rất lạ. Mọi thứ trong thôi như dâng đầy lên theo rượu, và tràn ra ngoài, theo những dong nước mắt. Khi uống đến ly thứ ba, ngẩng đầu lên và thấy anh đứng trước mặt. Anh kéo ghế, ngồi bên cạnh tôi.
"Sao em lại đi nhậu một mình?"
"Sao anh biết em đang ở đây? "
"Anh chỉ muốn ra đây để uống!"
"Vậy thì anh và em có gì khác nhau? Anh có thể qua ngồi bàn khác nếu anh thích.
Anh ko nói gì, chỉ nhìn băng quơ ra ngoài khoảng mưa rơi trên dòng kênh. Buông một tiếng thở dài. Anh ko qua bàn khác, mà gọi thêm một cái ly và rót đầy.
Rồi anh uống. Tôi ko hiểu vì sao khi buồn người ta lại muốn say. Vì thực tế, lúc này, khi đã say rồi, tôi vẫn cảm thấy mình đau hơn bao giờ hết chứ ko hề quên đi. Chỉ có một điều tôi phải thừa nhận, khi say, người ta dễ khóc hơn người tỉnh.
Đột nhiên, tôi quay sang nhìn anh và hỏi:
"Một lúc nào đó, nếu em biến mất khỏi cuộc sống của anh một cách hoàn toàn, ko vội vã chạy đến tìm anh khi biết anh buồn, ko cuống cuồng lo lắng anh đã ăn gì vào buổi sáng chưa, hay ko làm những thứ vụn vặt khiến anh cảm thấy em quá phiền phức, anh có cảm thấy vui ko? "
Anh ko trả lời, vẫn nhìn tôi bằng anh mắt buồn. Tôi ko nhìn lại anh, vẫn tiếp tục ương bướng.
"Em cũng ko còn trẻ, em ko thể nào chờ đợi và đuổi theo cái gì đó ko thuộc về mình. "
Anh vẫn im lặng
"Anh có biết, khi một người đuổi theo một người mà biết người kia ko bao giờ muốn dừng lại chờ mình thì họ sẽ cảm thấy đau lòng đến thế nào ko? "
Tiếp sau đó là những chuỗi dài lặng im giữa hai đứa. Những tiếng ồn ào từ những bàn bên cạnh, tiếng gọi món í ới... Giống như chúng tôi ko tồn tại trong thế giới này.
Rốt cuộc anh lại là người gục trước tôi. Đã định mặc xác anh nhưng lòng lại ko nỡ. Tôi lại dìu anh lên xe và chở anh về dù đầu óc vắng vất xoay vòng. Tôi chạy xe chậm, còn anh áp mặt vào lưng tôi, cảm giác nóng ấm truyền đến cơ thể khiến tôi cảm thấy thân nhiệt trong mình thay đổi.
Sau khi dìu anh vào phòng, đắp chăn, định quay lưng trở ra thì anh đã nắm tay tôi kéo lại và ôm lấy tôi vào lòng.
"Em đừng bỏ anh đi! "
Và anh bật khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh chấp nhận mình yếu đuối. Tôi vừa muốn vùng đi nhanh nhưng lại muốn ở lại. Tội sợ mình sẽ yếu lòng, sẽ lại càng lún sâu vào mối quan hệ một chiều này. Tôi ko muốn là người đuổi nữa, toi muốn dừng lại để tìm một cái gì đó khác, rõ ràng hơn.
Tôi đã ko thắng nổi chính mình. Tôi nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.
"Anh chẳng bao giờ thừa nhận mình yêu em, vì lòng kiêu hãnh. Ngay từ thời còn là sinh viên. Vì em lúc nào cũng chạy theo anh, và anh biết sẽ ko bao giờ mất em. Anh nghĩ em sẽ nói yêu anh, nhưng em lúc nào cũng tỏ vẻ chỉ xem anh là bạn..."
Tôi nghe tiếng anh thì thầm. Người tôi rạo rực và quấn vào anh. Chúng tôi lao vào nhau như chưa bao giờ thèm khát nhau hơn thế. Rạo rực và mê đắm. Rốt cuộc thì tôi cũng thuộc về người đàn ông tôi luôn mơ tưởng suốt bao nhiêu năm qua.
***
Buổi sáng tỉnh giấc. Cả hai nằm yên trên giường, ko ai nói với ai lời nào. Bỗng anh chợt quay sang tôi, thì thầm:
"Anh xin lỗi! "
"Về chuyện tối qua? "
"Ko, về tất cả những gì anh đã đối xử với em từ trước đến giờ."
"Em có giận đâu, sao lại phải xin lỗi? "
"Tại anh cảm thấy có lõi thôi... May mà còn có em ko bỏ anh đi..."
"Đã có lúc em thực sự muốn bỏ đi..."
"Ừ, anh biết! "
"Em từng nghĩ rằng, em sẽ tập sống một cuộc sống khác, một cuộc sống có thể buồn bã hơn nhưng quan trọng là sẽ ko có anh tồn tại ở đó. Em sẽ ko gọi điện cho anh, cũng ko tin nhắn sau những lần anh xua đuổi. Em đã định thay sim điện thoại, chuyển nhà đi, thay cả công việc mới..."
"Sao em lại ko làm thế? "
"Vì em yêu anh! Nếu em bỏ anh đi, khi muốn khóc, anh sẽ dựa vào vai ai ? "
"Anh đâu phải là một cô gái mà cần có một bờ vai để dựa? "
"Ai cũng cần một bờ vai, nhất là khi cô đơn đau khổ..."
Tôi im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
"Anh này! "
"Ừ, sao em ? "
"Khi thấy buồn, anh hãy cứ dựa vào vai em mà khóc, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ! Đừng bao giờ chịu đựng nỗi buồn một mình. Đừng nghĩ là em ko thể làm chỗ dựa cho anh. Hứa với em được ko? "
Anh gật đầu rồi áp mặt vào trán tôi, nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn...
Update Kocầnbiết Nhữngđiềukocầnthiết.