Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Chào ông TÀO


TG: Trần Thế Húc
Dịch giả: Mai Hương

Trương Tiểu Ất gần đây mới tìm được cô bạn gái, tên là Đinh Đinh, rất xinh đẹp, thích lắm không rời, thề với cô ta rằng: “Từ nay về sau, em nói gì thì anh sẽ làm nấy, dám trèo lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ cần em vui là được”. Đinh Đinh nghiêng đầu hỏi: “Thật chứ? Nói lời phải giữ lấy lời đấy”. Trương Tiểu Ất vỗ ngực: “Tất nhiên là thật. Nói mà không giữ lời thì là con chó con. Em lúc nào cũng có thể thử thách được”. Đinh Đinh bảo. “Thế thì được. Nhưng anh cứ yên tâm, không phải trèo núi đao, lội biển lửa đâu”. Hôm đó, hai người cười đùa suốt trên đường đi đến rạp chiếu phim.

Phim bắt đầu, đèn trong rạp tắt ngấm, dưới luồng ánh sáng đèn chiếu, ngồi ở dãy trước mặt hai người là một vị đầu hói. Đinh Đinh đột nhiên bảo Trương Tiểu Ất: “Anh đã hứa em bảo gì sẽ làm nấy, vậy anh hãy tát cho người hói đầu kia một cái đi”. Trương Tiểu Ất hơi hoảng, do dự: “Trò đùa này hơi quá đáng”. Đinh Đinh dẩu môi: “Em hiểu được thế nào là nói lời phải giữ lời của anh rồi”. Trương Tiểu Ất cuống lên, vung tay ra tát một cái vào mặt người hói kia. Ông ta giật mình, quay hẳn đầu lại. Trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ tức giận nhưng có thể cảm nhận được sự giận dữ sôi sục của ông ta. Trương Tiểu Ất chào rất thân thiết: “Chào lão Tào, ông cũng đi xem phim à?”. “Anh nhận nhầm người rồi”. Trương Tiểu Ất liền vội vã: “Xin thứ lỗi. Xin thứ lỗi”. Thế là ông ta quay lại xem tiếp phim. Một trậm rắc rối suýt xảy ra, cuối cùng tránh được. Trương Tiểu Ất đá vào chân Đinh Đinh, cô nàng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ vừa ý!

Trương Tiểu Ất cho rằng đã qua thử thách, rất yên tâm xem tiếp. Không ngờ trước khi hết phim, Đinh Đinh lại bảo: “Anh có dám tát cho ông ấy cái nữa không?”. Trương Tiểu Ất nói: “Như vậy sao được. Vừa mới…”. Đinh Đinh cắt lời luôn: “Không tát thì thôi, việc gì phải khó dễ, em biết cái đức này của anh rồi”. Trương Tiểu Ất cắn răng, cố chống chế: “Em nhìn người quá nhỏ đấy”. Nói rồi tát luôn ông kia cái nữa. Ông ta lần này tức giận đến mức nào thì ai cũng có thể tưởng tượng ra, đứng phắt dậy, vồ lấy Trương Tiểu Ất. Chàng si tình không vội vã, giơ tay cản ông ta, bằng vẻ mặt lẫn giọng nói đầy nghi ngờ nói: “Sao mà ông không là lão Tào được nhỉ? Ông hãy nhận là lão Tào ở văn phòng trước mặt tôi đi! Sợ cái gì mà không dám nhận nào?”.

“Ai không nhận?”. Ông hói nén tiếng gầm trong họng, hổn hển: “Thằng oắt chống mắt mà nhìn tao đây, cuối cùng có phải là lão Tào của mày không?”. Trương Tiểu Ất giả vờ qua ánh đèn của màn ảnh chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó quay về phía ông hỏi phân trần: “Giống thật, giống thật. Thật là kỳ lạ”. Ông hói xì một tiếng rồi lại bỏ qua.

Phim hết, Trương Tiểu Ất nhẹ cả người, phổng mũi bảo Đinh Đinh: “Thế nào? Em đã tin anh rồi chứ?”. Không ngờ cô nàng lại nói: “Vội gì, đã hết đâu, anh có thể tát cho ông ấy cái nữa không?”. Lúc đó đang là ở bên ngoài rạp, đèn đóm sáng trưng, ngài hói kia đang đứng trên bậc thềm phía dưới họ, và cái đầu như càng hói hơn, bóng lộn lên. Mặt Trương Tiểu Ất thuỗn ra như quả mướp đắng, ấp úng: “Em, đây là định mệnh của anh sao?”.

Đình Đình nhìn vẻ đáng thương ấy, lạnh lùng bỏ đi. Trương Tiểu Ất vội kéo lại: “Đừng đi. Anh nghe lời em”. Nói rồi đi đến trước mặt vị hói bất hạnh kia tát cho cái thứ ba. Vị này không thể chịu đựng hơn được nữa, đành xông vào đánh lại, thì Trương Tiểu Ất bỗng lại vui sướng kêu lên: “Lão Tào ơi là lão Tào. Hóa ra ông đứng ở đây. Vừa rồi tôi không nhận ra, tát nhầm người khác hai cái”.

Đây là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu, tựa hồ như tẻ nhạt nhưng bên trong ẩn chứa một đạo lý: Trên đời, không có cái gì là không hóa giải được, vấn đề là ở chỗ bạn có đủ trí tuệ không.

Lời bàn: Thường nghe mọi người nói “làm phụ nữ khó”, nay xem truyện này lại thấy làm nam giới cũng không dễ. Trong một rạp chiếu bóng, trước bao nhiêu công chúng như vậy mà hai, ba lần vô cớ đánh một người không quen biết. Việc này người đàn ông đứng đắn nào cũng sẽ không làm.

Thế mà Trương Tiểu Ất lại làm vì muốn hiến dâng trái tim cho người bạn gái xinh đẹp. Ba cái tát của Trương Tiểu Ất có chút hương vị của nghìn vàng mua một nụ cười. Nhưng mọi người nói chúng không thể trách anh ta vì ba cái tát của Trương Tiểu Ất chứng tỏ trí tuệ, trình độ của anh ta.

p/s : m` thấy a này cũng may mắn nữa =)) ,gặp ông khác khéo vào viện luôn :-SS

.........CÓ AI MUỐN THỬ NG YÊU THẾ HEM =)))))


Post by Ami Nguyễn.

Dựa vào vai em và khóc đi anh...


Dựa vào vai em và khóc đi anh...

Anh đang ngồi một mình trên chiếc giường rộng đặt cạnh khung cửa sổ. Tóc cắt ngắn trơ trụi, trông như một vùng đất khô cằn sau một cơn bão lửa. Sự cô độc thể hiện ngay cả ở dáng ngồi. Chiếc sơ mi rộng màu đen đi cùng chiếc quần bò nâu xỉn càng khiến anh trở nên buồn tẻ và chán chường.

Đã ba tháng trôi qua kể từ ngày bố anh mất, anh vẫn lì lợm ko chịu ra khỏi nhà. A chui rúc trong bóng tối, gọi mọi người mang thức ăn đến khi thấy đói. Thi thoảng, vào lúc nửa đêm, người ta nghe tiếng đần violon da diết của anh.

Lúc đi làm về, tôi nhận được tin nhắn, anh bảo, anh muốn một mình, nhưng rất sợ cảm giác cô đơn. Anh hỏi tôi anh phải làm gì khi tất cả mọi người trong gia đình đều rời bỏ anh.

Tôi vội vã nhắn tin :'' Em vẫn chưa bao giờ rời bỏ anh! ''.

Anh nhắn tin lại: ''Nhưng em ko phải vợ anh, ko phải bố anh! ''.

Tôi lặng im, ngực nhói lên một cái rất đau. Tôi biết, trong suốt thời gian quen biết nhau, anh chưa bao giờ xem tôi hơn một người bạn.

''Anh đang ở nhà phải ko? Em đến ngay!''

''Em đừng đến, anh sẽ đuổi em về! ''

Tôi vẫn đến. Anh chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt ráo hoảnh. Tôi đứng lặng ở cửa nhìn anh, cố ngăn ko cho dòng nước mắt chảy. Trông anh tàn tạ và xanh xao như một bóng ma.

"Anh đã bảo em đừng đến mà ?

Vẫn cái giọng điệu lạnh lùng, bất cần đó. Tôi đến gần anh hơn và càng nhận thấy rõ sự tiều tụy từ nơi anh. Ko còn nhận ra người mà biết bao nhiêu kẻ mơ ước được sở hữu.

Trước đây tôi đã từng mê cuồng và ngưỡng mộ anh khi còn học năm nhất. Anh là niềm mơ ước của rất nhiều sinh viên trong trường lúc đó. Nhưng khi nhắc về anh mọi người thường ngán ngẩm vì ko ai có thể trò chuyện với anh nhiều quá năm câu. Anh hầu như ko có bạn bè dù anh học giỏi, tài năng. Một ngôi sao cô đơn! Chỉ để nhìn ngắm, ngưỡng vọng mà ko thể nào chạm tới.

***
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác được nghe anh đàn violon bài ''Song from Secret Garden'' trong một buổi chiều về muộn, đi ngang qua căn phòng trống và thấy anh ở đó. Khi phát hiện ra có một người đang nghe trộm, anh dừng lại. Tôi bối rối gật đầu chào anh dù chưa nói chuyện cùng anh lần nào. Cứ tưởng anh đáp lại bằng gương mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng anh lại nở một nụ cười hiền lành. Sau lần ấy, tôi và anh biết nhau.

Tôi tham gia nhiều hoạt động chỉ để có cơ hội gần anh. Tôi biết mình đẹp, tài năng, thông minh. Tôi có thể kiêu hãnh và ngẩng cao đầu không thèm nhìn mặt với khối người theo đuổi. Nhưng khi đứng trước mặt anh, bông nhiên tôi thấy mình nhỏ bé, tầm thường. Tôi trở nên nhút nhát, mất tự tin. Anh có bắt chuyện với tôi một vài lần , có lẽ anh cảm nhận được sự chân thành nơi tôi và chúng tôi bắt đầu có những cuộc hẹn hò.

Nhưng anh nói rất rõ:

'' Chúng ta chỉ là bạn! Đừng yêu anh! Anh ko phải là người đàn ông dành cho em ! Người như em sẽ có nhiều người tốt yêu thương và quan tâm. Anh cần một người bạn đúng nghĩa, có thể chia sẽ với anh, thế thôi. ''

Tôi thấy nóng mặt. Cảm giác tự ái xen lẫn chút đau nhói khiến tôi nghẹn ứ cổ họng, nhưng vẫn mỉm cười:

''Anh nghĩ em yêu anh à? Trời ơi, em chỉ ngưỡng mộ tài năng của anh thôi. Em có người yêu ở Mỹ rồi!'' và cười haha. Kết thúc buổi cà phê, tôi bắt tay anh và bảo: '' Ừ thì chúng ta làm bạn.''

Tôi tự nhủ, ừ thì, được làm bạn với anh đã là một điều tốt rồi. Tôi là người duy nhất anh có thể tâm sự những điêu mà anh ko nói cùng ai. Mỗi lần có bất kỳ chuyện gì buồn chán, anh đều nhắn tin cho tôi. Dù đang bận rộn cách mấy tôi cũng đều xuất hiện bên anh.

Có thể tôi là một diễn viên rất đạt. Trong thời gian quen biết, chưa một lần nào tôi tỏ ra rằng mình đang yêu anh hay cần anh.

***

Anh kết hôn, theo ý muốn của bố. Điều đó làm tôi khá bất ngờ và nhiều cô gái tiếc rẻ. Vợ anh, một cô gái rất bình thường. Hiền lành, ngoan ngoãn, chỉ thường mỉm cười. Tất cả mọi thứ đối với cô dường như vô vùng trọn vẹn, hạnh phúc khi được lấy một người như anh.

Đám cưới của anh tổ chức đơn giản và ko mời nhiều người . Vì bản thân anh cũng ko muốn phô trương. Anh thương cô gái vì đó là một cô gái tốt, biết cách để làm cho bố anh cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng yêu thì không.

Chỉ một lần say, anh mới yêu vợ mình một cách đúng nghĩa. Cô có con với anh. Đó lần đầu và cũng là lần cuối cùng cô cảm nhận rõ thế nào là tình dục đối với anh.

Sau đó, anh đi học thạc sĩ ở Mỹ. Trong thời gian đi học, anh luôn tranh thủ đi du lịch ở những nước châu Âu. Ở mỗi nơi, lại kiếm một việc gì đó để làm cho đỡ nhàm chán.

Vợ anh vẫn ở nhà, kiên nhẫn, cam chịu trong thời gian mang thai. Nhiều lúc, trong những cuộc điện thoại đường dài, anh nghe rõ giọng vợ anh đang thổn thức, đau khổ, nhưng anh vẫn ương bướng ko về. Mỗi nơi mà anh đi qua, anh lại có thêm một vài cuộc tình chóng vánh nữa.

Nhưng yêu thì không.

Anh về thăm nhà cũng là lúc biết tin vợ mình sảy thai. Đứa bé chào đời nhưng ko thể sống. Anh xin lỗi cô, nhưng rồi lại muốn đi tiếp.

Cô bật khóc nức nở: " Anh đừng đi''.

Nhưng anh ko thay đổi ý định của mình.

Vợ anh quyết định ly dị. Cô sang Mỹ định cư, và tái hôn cùng một người đàn ông bản xứ. Cô nói rất rõ ràng với anh về ý định này. Anh nhìn cô, rồi lấy bút ký vào tờ đơn. Thế là xong. Anh chẳng hề tỏ ra mừng vui hay buồn bã, vẫn một gương mặt vô cảm, lạnh lùng.

Vợ anh bông nhiên bật khóc: " Chẳng lẽ anh ko nói một câu nào giữ em lại''.

Anh nhìn cô và rời đi.

Làm vợ mà một năm gặp mặt chồng có mấy lần. Làm vợ mà nhiều đêm anh về, chưa kịp nói câu gì anh lại tất tả đi, chỉ có một mình trong căn phòng vắng lạnh.

***

Sau lần đó anh lại càng rong ruổi nhiều hơn. Bố anh vẫn thường gọi điện cho anh, bảo rằng vợ anh vẫn còn yêu anh. Chỉ cần anh thuyết phục, nhún nhường và giữ cô lại. Chẳng có người đàn ông ngoại quốc nào ở đây hết. Nhưng anh ko thay đổi ý định của mình. Anh tiếp tục đi và một ngày nhận được tin bố anh đột quỵ và gần hấp hối. Anh tất tả chạy về. Chỉ kịp nghe bố trăn trối lời cuối: " Dừng rong ruổi nữa. Dừng lại đi con..."

Trước đây, khi bạn bè anh mất đi người thân, họ tâm sự với anh rằng họ rất đau. Nhưng anh chưa cảm nhận rõ được nối đau ấy như thế nào cho đến khi bố anh rời bỏ anh, rất đột ngột. Còn lúc mẹ anh mất, anh chỉ mới một tuổi, quá nhỏ để có thể hiểu được thế nào là mất mát.

Sự hẫng hụt. Những khoảng trống ko thể nào lấp đầy. Anh ko đi đâu nữa, chỉ ngồi một mình ở nhà, bên cái cửa sổ có song sắt bị gì sét, như lúc này. Tôi cứ đứng yên nhìn anh, còn anh cũng chằng nói thêm được câu nào. Không khó đặc quánh trong sự ngột ngạt, tĩnh lặng. Anh đột ngột lên tiếng:

"Em đi đi, anh muốn một mình."

Tôi nhìn anh một lúc lâu nữa và hỏi:

"Có thật sự anh muốn em rời đi?

"Ừ! "

"Anh nghĩ rằng em là một kẻ lúc nào cũng phiền anh chăng? "

"Tùy em. Đừng xen vào cuộc sống của anh quá nhiều. "

Tôi cắn chặt môi để ngăn ko cho nước mắt chảy rồi mỉm cười và nói lạnh lùng:

"Sẽ ko bao giờ em đến tìm anh nữa! "

Tôi đóng sầm cửa. Cảm giác lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề. Trên đường về, tôi chạy xe rất nhanh, ko rõ mình đang đi đâu, chỉ biết đầu óc đang đầy những suy nghĩ về anh. Tại sao tôi phải làm như thế này? Tại sao tôi cứ tất tả chạy đến tìm anh mỗi lần biết anh có chuyện?

Rốt cuộc tôi lại dừng ở X. Một quán nhậu nằm sát bờ kênh, nơi mà tôi và anh thường đến từ hồi là sinh viên. Chúng tôi thường uống ngà ngà say, rồi chở nhau đi ra ngoại ô thành phố, ngồi ngắm sao trời đến khi tỉnh táo lại thì về.

Ngoài trời đột nhiên mưa lất phất. Chỗ tôi ngồi hướng ra con kênh nhỏ. Bàn bên cạnh, một cô gái trẻ có gương mặt xương xương, gò má cao, mái tóc dài cũng đang ngồi uống một mình. Hóa ra chẳng phải mình tôi làm kẻ cô độc ở quán này.

Tôi gọi rượu ra, nhưng lại ko muốn uống giọt nào. Và lần đầu trong đời ngộ ra. chẳng cần uống thì cũng có thể say. Nước mắt chảy thành hai vệt dài mà ko cách gi ngăn được.

Rồi tôi bắt đầu uống. Đắng, nồng, nhưng nó lại gây cho tôi một cảm giác rất lạ. Mọi thứ trong thôi như dâng đầy lên theo rượu, và tràn ra ngoài, theo những dong nước mắt. Khi uống đến ly thứ ba, ngẩng đầu lên và thấy anh đứng trước mặt. Anh kéo ghế, ngồi bên cạnh tôi.

"Sao em lại đi nhậu một mình?"

"Sao anh biết em đang ở đây? "

"Anh chỉ muốn ra đây để uống!"

"Vậy thì anh và em có gì khác nhau? Anh có thể qua ngồi bàn khác nếu anh thích.

Anh ko nói gì, chỉ nhìn băng quơ ra ngoài khoảng mưa rơi trên dòng kênh. Buông một tiếng thở dài. Anh ko qua bàn khác, mà gọi thêm một cái ly và rót đầy.

Rồi anh uống. Tôi ko hiểu vì sao khi buồn người ta lại muốn say. Vì thực tế, lúc này, khi đã say rồi, tôi vẫn cảm thấy mình đau hơn bao giờ hết chứ ko hề quên đi. Chỉ có một điều tôi phải thừa nhận, khi say, người ta dễ khóc hơn người tỉnh.

Đột nhiên, tôi quay sang nhìn anh và hỏi:

"Một lúc nào đó, nếu em biến mất khỏi cuộc sống của anh một cách hoàn toàn, ko vội vã chạy đến tìm anh khi biết anh buồn, ko cuống cuồng lo lắng anh đã ăn gì vào buổi sáng chưa, hay ko làm những thứ vụn vặt khiến anh cảm thấy em quá phiền phức, anh có cảm thấy vui ko? "

Anh ko trả lời, vẫn nhìn tôi bằng anh mắt buồn. Tôi ko nhìn lại anh, vẫn tiếp tục ương bướng.

"Em cũng ko còn trẻ, em ko thể nào chờ đợi và đuổi theo cái gì đó ko thuộc về mình. "

Anh vẫn im lặng

"Anh có biết, khi một người đuổi theo một người mà biết người kia ko bao giờ muốn dừng lại chờ mình thì họ sẽ cảm thấy đau lòng đến thế nào ko? "

Tiếp sau đó là những chuỗi dài lặng im giữa hai đứa. Những tiếng ồn ào từ những bàn bên cạnh, tiếng gọi món í ới... Giống như chúng tôi ko tồn tại trong thế giới này.

Rốt cuộc anh lại là người gục trước tôi. Đã định mặc xác anh nhưng lòng lại ko nỡ. Tôi lại dìu anh lên xe và chở anh về dù đầu óc vắng vất xoay vòng. Tôi chạy xe chậm, còn anh áp mặt vào lưng tôi, cảm giác nóng ấm truyền đến cơ thể khiến tôi cảm thấy thân nhiệt trong mình thay đổi.

Sau khi dìu anh vào phòng, đắp chăn, định quay lưng trở ra thì anh đã nắm tay tôi kéo lại và ôm lấy tôi vào lòng.

"Em đừng bỏ anh đi! "

Và anh bật khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh chấp nhận mình yếu đuối. Tôi vừa muốn vùng đi nhanh nhưng lại muốn ở lại. Tội sợ mình sẽ yếu lòng, sẽ lại càng lún sâu vào mối quan hệ một chiều này. Tôi ko muốn là người đuổi nữa, toi muốn dừng lại để tìm một cái gì đó khác, rõ ràng hơn.

Tôi đã ko thắng nổi chính mình. Tôi nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.

"Anh chẳng bao giờ thừa nhận mình yêu em, vì lòng kiêu hãnh. Ngay từ thời còn là sinh viên. Vì em lúc nào cũng chạy theo anh, và anh biết sẽ ko bao giờ mất em. Anh nghĩ em sẽ nói yêu anh, nhưng em lúc nào cũng tỏ vẻ chỉ xem anh là bạn..."

Tôi nghe tiếng anh thì thầm. Người tôi rạo rực và quấn vào anh. Chúng tôi lao vào nhau như chưa bao giờ thèm khát nhau hơn thế. Rạo rực và mê đắm. Rốt cuộc thì tôi cũng thuộc về người đàn ông tôi luôn mơ tưởng suốt bao nhiêu năm qua.

***

Buổi sáng tỉnh giấc. Cả hai nằm yên trên giường, ko ai nói với ai lời nào. Bỗng anh chợt quay sang tôi, thì thầm:

"Anh xin lỗi! "

"Về chuyện tối qua? "

"Ko, về tất cả những gì anh đã đối xử với em từ trước đến giờ."

"Em có giận đâu, sao lại phải xin lỗi? "

"Tại anh cảm thấy có lõi thôi... May mà còn có em ko bỏ anh đi..."

"Đã có lúc em thực sự muốn bỏ đi..."

"Ừ, anh biết! "

"Em từng nghĩ rằng, em sẽ tập sống một cuộc sống khác, một cuộc sống có thể buồn bã hơn nhưng quan trọng là sẽ ko có anh tồn tại ở đó. Em sẽ ko gọi điện cho anh, cũng ko tin nhắn sau những lần anh xua đuổi. Em đã định thay sim điện thoại, chuyển nhà đi, thay cả công việc mới..."

"Sao em lại ko làm thế? "

"Vì em yêu anh! Nếu em bỏ anh đi, khi muốn khóc, anh sẽ dựa vào vai ai ? "

"Anh đâu phải là một cô gái mà cần có một bờ vai để dựa? "

"Ai cũng cần một bờ vai, nhất là khi cô đơn đau khổ..."

Tôi im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

"Anh này! "

"Ừ, sao em ? "

"Khi thấy buồn, anh hãy cứ dựa vào vai em mà khóc, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ! Đừng bao giờ chịu đựng nỗi buồn một mình. Đừng nghĩ là em ko thể làm chỗ dựa cho anh. Hứa với em được ko? "

Anh gật đầu rồi áp mặt vào trán tôi, nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn...

Update Kocầnbiết Nhữngđiềukocầnthiết.

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Xe đầy rồi..



Tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "Hmm, xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy."

Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!" Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.

Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: "Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau".

Một lần nữa, bạn lại bỏ qua chiếc xe hiện tại và ngồi chờ chiếc kế tiếp. Trời thì tối dần, và cũng có vẻ muộn rồi. Bạn tặc lưỡi nhảy đại lên chiếc xe buýt tiếp theo, và chẳng mấy chốc bạn phát hiện ra rằng mình chọn nhầm xe mất rồi!

Như vậy, bạn lãng phí thời gian và tiền bạc trong lúc ngồi chờ những gì bạn mong muốn! Thậm chí nếu có một chiếc xe buýt có điều hoà chạy tới, chưa chắc chiếc xe buýt này đã có thể thoả mãn được tiêu chuẩn của bạn, vì biết đâu điều hoà trên xe quá lạnh thì sao.

Các bạn thân mến, muốn mọi thứ đến với mình như là mình mong ước là một việc sai lầm. Vì vậy, nếu bạn không cảm thấy ngại thì cứ thử nắm lấy một cơ hội xem sao. Giả sử bạn cảm thấy chiếc xe buýt không làm cho bạn hài lòng, bạn chỉ việc nhấn chiếc nút đỏ, và xuống ở bến đỗ gần nhất, đơn giản vậy thôi.

Có ai dám nói rằng cộc đời là công bằng... Việc tốt nhất mà ta có thể làm là phải tinh ý và cởi mở hơn khi quan sát. Nếu chiếc xe buýt này không hợp với bạn, hãy nhảy xuống. Tuy nhiên bạn phải luôn luôn có những dự phòng khác để có thể dùng trên chuyến xe tiếp theo.

Nhưng đừng vội... Tôi chắc rằng có thể bạn đã có được kinh nghiệm này từ trước. Bạn trông thấy một chiếc xe buýt chạy tới (tất nhiên là chiếc xe bạn mong muốn), bạn vẫy xe, nhưng bác tài xế lại giả vờ như không trông thấy bạn và bỏ qua bến mà bạn đang chờ. Đơn giản là chiếc xe này không dành cho bạn rồi.

Lời cuối của câu chuyện này là, cảm giác được yêu giống như việc chờ một chiếc xe buýt mong ước. Bạn nhảy lên một chiếc xe, tức là chấp nhận cho nó một cơ hội, và mọi việc bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân bạn. Nếu bạn chưa có một quyết định cụ thể, hãy ĐI BỘ. Đi bộ giống như là việc chưa sẵn sàng yêu vậy. Mặt tốt của nó là bạn vẫn có thể chọn bất cứ chiếc xe buýt nào bạn muốn. Những người không muốn chờ đợi thêm nữa thì phải hài lòng với chiếc xe buýt mà họ đã chọn.

Còn thêm một điều nữa... đôi khi việc chọn một chiếc xe buýt quen thuộc thì tốt hơn là việc mạo hiểm chọn một chiếc xe lạ. Nhưng tất nhiên, cuộc đời sẽ không chẳng có gì là hoàn hảo nếu như thiếu sự mạo hiểm trong đó.

Vẫn còn một chiếc xe buýt mà tôi quên không nói với bạn - chiếc xe mà bạn không hề phải đợi. Chiếc xe này tự nó dừng lại, mời bạn lên xe và cùng bạn thực hiện cuộc hành trình hoàn hảo cho đến cuối đời.

Bạn không bao giờ thua cuộc khi yêu cả.

Bạn chỉ luôn thua cuộc bởi ngập ngừng mà thôi.

St by Hương Cúc Nguyễn.

Hạnh phúc ?


Ra trường, đi làm, một công việc không như mong đợi, đủ chi tiêu nhưng chẳng thể tích cop. Nhiều khi cũng muốn mơ về một ngôi nhà, một hạnh phúc nhưng rồi lại đặt ra dấu chấm hỏi to đùng. Lấy ai? Sẽ sống như thế nào khi đi làm mới chỉ nuôi nổi bản than, sẽ ở đâu nếu cả 2 cùng cảnh thuê nhà?

Sao cô cứ phải suy nghĩ đến những điều đó, cô cũng đã từng yêu tha thiết 1 người, có một mối tình thật đẹp nhưng rồi kết thúc bằng nước mắt. Cái người mà cô yêu thương nhất đã phản bội cô, lừa dối tình yêu của cô, mang đến cho cô một nỗi đau. Và hiện tại, có chăng cô quá cái tuổi yêu mơ mộng, sống chết nghèo đói cũng chỉ muốn bên người mình yêu, hiện tại tình yêu trong cô được tư duy theo lý trí, liệu yêu lý trí là đúng hay sai?

Không xinh, không giỏi giang và chẳng cũng có gi nổi bật. Cô là cô gái bình thường như các cô gái khác. Có chút mơ mộng, chút lãng mạn, chút kiêu căng, nhưng có 1 điều cô luôn vẫn tự hào với chính mình là cô tự tin và duyên dáng. Cái tuổi 25 có phải là già, hình như chưa bao giờ cô thấy mình già cả, cô sống vui vẻ và vẫn được ba mẹ nuông chiều mặc dù hoàn cảnh bắt cô phải tự lập. Cô chút đa tình, chút ngây ngô dại khờ nhưng cô sống bằng lý trí. Không ít người theo đuổi vậy mà cô vẫn ế. Tiện tay online viết lên status “ Em 25 tuổi và em ế chồng” mỗi lần như thế lại nhận được một loạt phản hồi nào là: “Em thì ế sao được, tại em kén quá thôi - Nào là tại em kiêu nên bây giờ vân chưa chịu lấy chồng đó chứ - Nào là lấy anh đi, em sẽ không ế đâu. Vân vân.”

Cô nhận thấy mình cũng rất quan trọng với một số người, họ yêu cô thực sự, muốn tiến đến hôn nhân thực sự, trong số đó không ít những người có thể cho cô điểm tựa cả tinh thần và vật chất, trong số đó có thể dẹp đi cái nỗi lo lấy ai và ở đâu. Nhưng tại sao, tại sao nhất định ở nơi họ lại không cho cô cái cảm giác được yêu?

Hôm qua cô gặp Hưng, người mà đã 4 năm rồi lặng thầm bên cạnh cô, chia sẽ cùng cô những khó khăn nhọc nhằn trong cuộc sống. Cô chợt nhói long khi nhắc về kỷ niệm của 2 đứa khi còn thân nhau, Những sở thích, phút dỗi hờn, những buồn vui lẫn lộn vậy mà thứ tình cảm ấy nhất định không thể tiến được tới tình yêu. Cô đã từng nghĩ rằng đã yêu Hưng nhưng không phải. Thứ tình cảm đó không phải là tình yêu.

Này bé, đã bao giờ em nhớ anh chưa?

Cô ngần ngại 1 lúc, không tránh khỏi ánh mắt dò xét của anh. Từ ngày cô biết anh thích cô, chưa bao giờ cô dám nhìn thẳng vào mắt anh để nói về những điều nghiêm túc ấy.

Sao anh hỏi em như thế? Hỏi câu nào dễ hơn được không? Câu này khó quá. Cô đùa.

- Anh đang nghiêm túc đấy, nói thử suy nghĩ thật của em anh nghe xem

- Em… Em cũng không biết nữa.

- Em biết nhiều thứ lắm mà, lĩnh vực gi cũng biết, sao những điều em nghĩ em lại không biết chứ?

- Thì tất nhiên phải có những điều em không biết chứ, nếu biết hết thì em là thần tài rồi.

- Câu này dễ hơn nè.

- Vậy anh hỏi đi

- Đã bao giờ em thích anh chưa.

Em lẩn tránh, tránh ánh mắt của anh, tránh sự dò xét của anh, tránh cả suy nghĩ của bản than em nữa. Thực ra chính bản thân em em còn không biết, thì sao em có thể trả lời anh đây. Nếu nói là không nhớ, là không thich thì không đúng, còn nếu nói có liệu có làm anh hy vọng rồi hụt hẫng không?

- Em không nhớ, cũng không thích. Em chỉ quý anh, giống như một người anh trai.

- Em này, sao mỗi lần anh hỏi chuyện về tình cảm, em chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh. Anh chẳng thể hiểu nổi em sợ điều gi, hay che giấu điều gi cả. Chẳng có lẽ anh không xứng đáng với em sao.

- Anh đừng nói nữa, sao gặp em anh luôn làm khó em, chúng mình không thể là những người anh em tốt được sao, sao không thể như ngày xưa, sao anh cứ dồn ép em bắt em trả lời những câu hỏi mà nó thực sự ngớ ngẩn.

- Nếu ai đó người muốn biết suy nghĩ của người mình yêu đều là ngớ ngẩn thì liệu trên đời này cái gi mới không ngớ ngẩn, sao em cứ sống hoài với nỗi đau xưa cũ, em không còn tin vào tình yêu nữa sao?

- Sao anh lại nhắc đến để làm gi, khi những gi đã qua không còn quan trọng với em nữa, sao anh cứ cố chấp, cứ yêu em để gánh thêm bao phiền phức. Không phải anh không xứng đáng mà là em không xứng đáng với anh.

Cô oà khóc.

Anh ôm cô vào lòng, cô cố đẩy anh ra. Tay anh ghì chặt vai cô, cô muốn khóc, khóc thật nhiều vì con người mà hết lần này đên lần khác làm anh buồn.

- Sao em không nhớ anh mà lúc nào anh cũng nhớ em. Hình ảnh em, nụ cười em, bóng dáng em cứ như lúc nào cũng quanh quẩn trong suy nghĩ của anh. Anh thấy đau khi em khóc, thấy buồn khi em gặp chuyện, thấy sót xa khi em cứ lẩn tránh anh.

- Anh, đừng bao giờ tốt với em như thế, lúc em bị thương anh băng bó, lúc yếu mềm anh nâng đỡ rồi rốt cuộc em chỉ toàn mang lại nỗi đau cho anh.

- Em à, hạnh phúc không nhất thiết là bên người mình yêu, chỉ cần nhìn thấy người yêu mình hạnh phúc là đủ. Nếu em thực sự đã có người em thương yêu bên cạnh, che chở và chăm lo, anh sẽ luôn cầu chúc cho em hạnh phúc. Nhưng sao em cứ trốn tránh anh, hãy để cho anh được bên cạnh để chăm lo và yêu thương em.

Có đôi khi tình yêu thật lạ, người ta yêu nhau chẳng bởi vì lý do gi, ở bên nhau và có cảm giác yêu nhau thôi. Nó từng đặt ra cho mình một mẫu người mà nó cho là lý tưởng, và anh hoàn thành cái khuôn mẫu mà nó cho là lý tưởng đó nhưng rồi cuối cùng nó không chọn anh, không yêu anh và chọn cho mình một người đàn ông không có trong trí tưởng tượng của nó.

- Em chẳng muốn làm anh đau, chẳng muốn làm ai khác tổn thương nữa. Qua những khó khăn nhọc nhằn trong cuộc sống, em nhận thấy mình không xứng đáng với tình yêu anh dành cho em, không xứng đáng. Không xứng đáng!

Anh ôm cô vào lòng, môi lần cô mệt mỏi, yếu đuối anh lại chở che, an ủi. Cô ốm anh quan tâm, cô khó khăn anh giúp đỡ vậy mà khi cô có người yêu cô quên đi anh đã từng tồn tại, cô quên rằng bên đời con có một người luôn yêu thương lo lắng cho cô. Rồi anh ốm, cô bận bịu với công việc, cô gửi vài lời hỏi thăm, vài câu trêu đùa “ Lấy vợ đi thôi, ốm đau còn có người chăm sóc”. Cô chẳng xứng đáng, chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu anh dành cho cô, từ xưa đến nay khi ở bên anh cô cho mình cái quyền được nhận, cái quyền mình đáng được quan tâm. Còn cô, cô đã làm được gi cho anh ngoài việc mang đến cho anh nhiều đau khổ.

Cô lúc nào cũng thế, lẩn tránh bằng cách im lặng. Anh làm cô không hài lòng, cô im lặng rồi tắt máy. Cô giận anh, cô không gặp, không nói chuyện, anh lo lắng phóng xe 10km để dỗ dành. Cô mệt mỏi vì công việc nhiều áp lực, cô khó chịu với anh, làm mình làm mẩy với anh. Vậy mà lúc nào anh cũng bên cạnh cô, che chở cho cô, xoa dịu nỗi đau cho cô.

Cô ôm anh thật chặt, dường như cái cảm giác cô sợ mất anh đang đùa về. Liệu có phải tình yêu không, lần đầu tiên cô thấy trái tim mình rung lên, thổn thức.

- Bé con à, từ nay anh sẽ không gọi em như thế nữa. Anh không muốn em là bé con nữa, hãy là người lớn để yêu anh. Nếu em từng nghĩ đã làm anh đau khổ thì em hãy sữa chưa sai lầm đi, haãy ở bên anh, cùng anh vượt qua những khó khăn nhọc nhằn trong cuộc sống. Anh và em đều có chung một mơ ước, mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Tại sao em và anh đều không thực hiện ước mơ đó.

Cô ôm anh thật chặt, cô lại yêu rồi ư, cô tin ở bên anh cô sẽ hạnh phúc. Trải qua bao nhiều thăng trầm của cuộc sống, anh vẫn bên cô, yêu thương và che chở cho cô. Cô thấy mình không con cô đơn nữa. Cô muốn hét lên rằng I miss you so much. Điều mà cô ngàn lần ngàn vạn muốn nói nhưng chưa bao giờ cô nói. Vì cô sợ mình lại làm tổn thương anh.

- Anh sẽ ở bên em mãi chứ, sẽ yêu em mãi chứ.

- Ừ mãi mãi bé yêu ạ.

- Anh hư thật, lại gọi em là bé rồi, bé thì không biết yêu đâu ạ.


- Anh xin lỗi, anh lại sai rồi, anh sẽ ở bên em mãi vợ yêu ạ.

Cô hạnh phúc trong vòng tay anh. Ước gì giây phút này không phải là ngộ nhận, không phải là bồng bột nhât thời. Mà sao cô phải sợ chứ, trái tim cô là thật, rung động là thật, vậy thì chẳng có lý do gi để nói là cô không yêu anh. Cô sẽ yêu anh, bên anh, sẽ mãi mãi là như vậy. Vì chúng ta thuộc về nhau!

Bi kịch



Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.


Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh. Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo:

- Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!

Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.

Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo:

- Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ?

Tôi cười:

- Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả.

Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo:

- Ðây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.

Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm:

- Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?

Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.

Ðiều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Ðàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Ðôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.

Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại:

- Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?

Anh trợn mắt:

- Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?

Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.

Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy "nhiệm vụ nặng nề" này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Ðể thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn. Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo:

- Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?

Rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài:

- Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?

Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.

Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.

Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây? Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo:

- Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?

Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi. Tôi tự nhủ "đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy", và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: "Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!" rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng. Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã. Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ?

Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi. Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi:

- Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà.

Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi. Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?

Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ. Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà... Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.

Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu! Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống. Ðêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.

Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh. Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.

Tôi sống một mình. Ði bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.

Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo:

- Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây.

Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa. Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.

- Em có bầu rồi đấy à?

Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi.

- Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi.

Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.

Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu "Xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi. Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.

Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: "Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?"

Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình, anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...

Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.

Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...

Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình:

"Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ...

Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé!

Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất..."

Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:

"Em yêu quý. Ðược lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé..."

Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói:

- Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ...

Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...

[ Post by
Leo Long ]

Gấu bông và .......



Gấu bông và .......

Có một chàng trai và một cô gái, họ yêu nhau rất nhiều . Đến một ngày, cô phải chuyển nhà tới một thành phố rất xa, anh vô cùng đau lòng, nhưng không dám giữ cô lại. Thành phố kia có cha mẹ của cô, họ có cuộc sống rất đầy đủ, còn anh thì cái gì cũng không có. Cho nên anh không dám giữ cô, vì anh sợ cô sẽ khổ. Anh cuối cùng chỉ im lặng. Còn cô thì cứ đợi anh mở miệng giữ mình lại, cô đợi và đợi, đợi cho đến lúc lên máy bay, anh cũng không hề nói.

Trước lúc lên máy bay, cô đưa cho anh một con gấu bông nhỏ, cô nói "Nhớ em, thì hãy xoa đầu nó một lần". Sau đó cô bước lên máy bay mà không hề quay đầu lại Trời đang trong xanh thì đột nhiên mưa, anh vừa khóc vừa nhìn chiếc máy bay cất cánh, chính lúc ấy, anh đột ngột phát hiện mình đã phạm một sai lầm đáng sợ, anh quên không hỏi cô địa chỉ và số điện thoại của cô ở nơi ở mới. Thế là từ đó anh bắt đầu chờ doi ngày ngày ôm lấy chiếc điện thoại không dời, anh nghĩ cô nhất định sẽ gọi điện về. Nhưng không có, mãi mà không có ...................

Lúc anh nhớ cô, anh lại mang con gấu bông ra xoa đầu, anh xoa đầu nó hết lần này đến lần khác nhưng chỉ càng làm cho mình nhớ thêm. Anh đợi cô tròn ba tháng, sau đó chuyển thành tuyệt vọng. Anh cảm thấy cô hình như đã quên anh mất rồi, thậm chí anh bắt đầu hận cô.

Anh bước ra khỏi phòng, từ giây phút đó anh quyết định quên đi tình yêu này. Quan trọng với anh bây giờ là bắt đầu lại. Anh ôm lấy con gấu bông, nghĩ một lúc, rồi đành ném nó ra ngoài cửa sổ. Ném đi tất cả những ký ức về cô. Anh từ đây cũng không nhìn lại quá khứ nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, có một người làm công đến dưới lầu dọn dẹp vệ sinh. Bà ta nhìn thấy một con gấu bông, bà ta ôm lấy nó, vuốt ve, đột nhiên con gấu bông động đậy, miệng nó từ từ mở, rồi nhả ra một mảnh giấy. Trên mẩu giấy là địa chỉ và số điện thoại của cô gái.

Con gấu bông ấy là người trong xưởng đồ chơi phải mất rất nhiều tâm huyết mới làm ra món quà đặc biệt này cho cô . Nếu như xoa đầu nó một trăm lần, nó sẽ nhả ra mảnh giấy cô viết. Cô đã âm thầm quyết định, chỉ cần nhận được điện thoại của anh là sẽ từ bỏ tất cả để trở về, không chia tay anh nữa. Nhưng anh cuối cùng chỉ vuốt ve nó 98 lần.

Người làm công nghĩ : Con gấu bông này thích như vậy, nên đem nó về cho con mình chơi. Bà ta ôm con gấu bông, quẳng đi mảnh giấy.

Anh và cô từ đây đã để tuột mất một nửa cuộc đời...........



p/s : haiz .đôi khi chỉ là thêm 1 chút niềm tin ,thêm 1 chút kiên trì ,hp vẫn luôn ở rất gần !!!( mỗi lần đọc lại lại thấy tiếc cho 2 ng này :-<)

"By Ami Nguyễn"

Hạnh phúc




Note: cho một kí ức đã phai ...

“Nếu bạn sinh nhầm một ngôi sao xấu, tôi sẽ đến bên bạn và tặng bạn một nụ cười…”


Ngày nhỏ sinh ra, trời đổ mưa thật to.

Người ta bảo nhỏ sinh nhầm vào năm tam tai, số khắc mẹ cha.

Nhỏ là một ngôi sao chổi.

Từ khi nhỏ ra đời, mẹ nhỏ bị liệt nửa người.

Người ta bảo nhỏ là điềm xui.

Im lặng.

Căn nhà ngày một vắng tiếng cười.

Vang vọng đâu đó là nỗi trách móc, thở than…

_ Mày chết đi!

Một ngày tuyết lạnh.

Ai đó tặng nhỏ một chiếc khăn quàng cổ.

_ Trời lạnh lắm! Tặng cậu đó !

_ Không sợ mình sao !?

_ Nếu bạn sinh nhầm một ngôi sao xấu, tôi sẽ đến bên bạn và tặng bạn một nụ cười… ^__^

Cười.

Hạnh phúc.

Một ngày ngập nắng.

Nụ cười chợt tắt.

Một sinh linh bé nhỏ xa rời thế gian.

Nhỏ lặng người.

_ Nghe nói con bé đó là yêu quái ! Nó ám chết thằng bé đó đó ! Tránh xa nó ra đi !

Một ngày đầy gió.

Nhỏ vĩnh viễn xa rời quê hương.

Mắt thoáng những giọt buồn.

Trời trong vắt.

_ Mày đúng là một đứa trời đánh! Tại mày mà tao phải chuyển nhà không dám nhìn mặt ai ! Sao tao lại có một đứa con như mày chứ! Đúng là xui xẻo mà !

Một ngày mưa.

_ Nè, cậu gì ơi! Tụi mình làm quen nhá ! :D

_ …

_ Nè, nói gì đi chứ !

_ Tớ là sao chổi đó !

_ Gì chứ! Đùa à! Mê tín vừa thôi!

Khẽ mỉm cười.

Một ngày thật lạnh

_ Nè, biến xa tụi này ra nghe chưa? Đồ cái thứ…ám như quỷ ! Chả biết sao mày có mặt trên đời này nữa! Đồ sao chổi !!!

Cười.

Lạnh nhạt.

Lặng lẽ …

Chầm chậm …

Lặng lẽ …

Nuốt …

Đắng ngắt và nghẹn ngào…

Chầm chậm …

Cười…

Hạnh phúc là gì !?

“Một ngày tuyết lạnh.

Cô bé ngồi thu mình dưới mái hiên.

Cậu bé ân cần chìa chiếc khăn quàng cổ.

_ Trời lạnh lắm! Tặng cậu đó !

_ Không sợ mình sao !?

_ Nếu bạn sinh nhầm một ngôi sao xấu, tôi sẽ đến bên bạn và tặng bạn một nụ cười… ^__^

Cười.

Hạnh phúc.”



[ By Yuu Takashi ]

Gửi cây cổ thụ..



Gửi cây cổ thụ…

Note: Không hẳn là chuyện ngắn, viết tặng những người bạn ^^

Đã bao lần tôi gặp bạn trên ngọn đồi của những giấc mơ nhỉ…!?
Bạn vẫn đứng đấy…nhìn trời…
Lặng im…

Tôi đã từng nghĩ bạn là một sinh vật lạ, thật đấy!!!
Điên quá phải không?

Bạn không bao giờ gục ngã.
Bạn đứng đấy che chắn mọi phong ba.
Bạn luôn hát vào những buổi sớm mai, ríu rít bên cạnh những chú chim non.
Bạn luôn là nơi tôi tựa vào những khi tôi vấp ngã, khi những giọt buồn khẽ lách qua hàng mi.
Bạn luôn ở đó…
Bạn có biết buồn không…!?

Tôi đang tự hỏi, sau lớp vỏ sần sùi kia, bạn là ai…!?

Đã rất nhiều lần, bạn gục ngã.
Chẳng ai hay. Bởi bạn luôn là người nắm lấy bàn tay nâng đỡ kẻ khác.
Điều đó không hợp với bạn chăng..!?
Bạn cũng từng run lên trước những cơn gió lạnh.
Không ai biết, bởi họ ích kỷ chỉ cảm thấy cái lạnh của riêng mình hay chính bạn đang tự vùi mình sau lớp vỏ kia?
Bạn luôn hát vào buổi ban mai, nhưng tôi tự hỏi, đêm hôm trước bạn có từng khóc..?

Tôi không biết…

Bạn tôi ơi…

Đừng giấu mình sau lớp vỏ bọc ảo kia nữa.
Đừng tự biến mình thành cây cổ thụ cao lớn.
Đừng mang đến nụ cười khi sâu thẳm trong kia là những giọt lệ đắng.
Đừng để khoảng cách giữa tôi và bạn lại quá xa…

Bạn không phải cổ thụ cũng chẳng phải một cành trúc mảnh mai hay bất cứ thứ gì khác.
Bạn là con người, bạn là chính bạn.
Bạn biết khóc, biết cười, biết yêu, biết giận dỗi.
Bạn không phải là thứ vô cảm.

Làm ơn hãy nhớ đến điều đó..!!

Không ai có quyền ngăn cản bạn trở thành người mạnh mẽ nhưng đừng bao giờ tự lừa dối bản thân.
Có thể với ai đó bạn là kẻ ngốc, nhưng bạn chỉ cần vui vẻ với bản thân, không phải quá tuyệt sao?
Đừng tự biến mình thành kẻ vô hồn với trái tim trống rỗng và những giọt buồn hư không..

Thế nhé!
Chúc bạn có đủ mạnh mẽ để vượt qua, bạn của tôi.

By Yuu Takashi.

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Unloved story

Sư Tử ít tin vào duyên số, nhưng lại rất tin vào tình yêu sét đánh ( cười )

2007 - lớp 10
- Cậu một xữ nữ tự tin , rất lạ
- Tớ Sư Tử được nuôi lâu như con mèo , lạ lẫm với xung quanh , nhìn cậu hiếu kỳ
--> ST nghĩ chắc chỉ là cảm giác nhất thời , và chỉ biết nhìn cậu đi theo đuổi người khác

2008 - lớp 11
- cậu lại quen người khác có vẻ vui lắm ( nhưng chưa chính thức )
- Tớ một ST nhìn cậu nhưng chẳng tỏ ra mình thích mà ngược lại tỏ ra ghét cậu :)
--> cậu dù không biết mình thích cậu , nhưng nghĩ mình giận nên cậu viết thiệp xin lỗi , và cả một que kẹo ... Tớ vui đến phát khóc nhưng vẫn thờ ơ
và một chút nhói khi cậu ở cạnh người khác

2009 - lớp 12
- Cậu đã tiễn *cô ấy* ra sân bay, và chính thức độc thân ( chờ cô ấy - chưa chính thức )
- Cậu bắt chuyện và thân với tớ. Cả lớp biết tính cậu , quý ai , mến ai sẽ tặng quà không ngần ngại lý do
và món quà đầu tiên tớ nhận một kẹp gấu
- tớ Sư Tử luôn không chấp nhận mình thua cuộc, luôn ngang bướng cãi lại , tranh cãi để tìm hiểu vấn đề ... chính vì tính chẳng ai nhịn ai nên chúng ta toàn cãi vã , làm lành, giận nhau , và làm lành
- Lớp 12 toàn kỉ niệm đau lắm cậu XN à, cậu tự tin quá mức , và coi thường những điều dễ dàng , nên tớ thổ lộ với cậu , xem ra cậu biết tất và... xem thường tớ
- Tớ cảm mến cậu, nhưng ST tớ luôn nghĩ mình đã bị cuốn hút ở cậu bởi một điều đặc biệt chăng, cậu không hoàn toàn hoàn hảo đúng như tớ nghĩ . Cái miệng có duyên của cậu tự tin mà hứa huyên thuyên với tớ :) tin điếu đổ
- Tớ nghĩ cảm giác đó là nhất thời, và cậu không thích tớ nên tớ ** trở mặt** làm mặt lạnh và không nói gì với cậu đến cuối năm
- xen kẽ những ngày đó cậu tỏ ra ** trở mặt** không kém :) nhưng tớ toàn bị đau thôi - cậu lạnh lùng quá

Cậu thật độc ác , mang trái tim của tớ đi . Trái tim của ST đó đáng giá lắm ...
Chiến tranh qua đi và cậu gọi cho mình vào mùa hè tháng 8
- Dĩ nhiên tớ là người vui nhất nhất đó - tớ chưa thể quên được cậu

lạ lắm cậu biết không - trong những ngày gắn bó với cậu như một đứa bạn thân , mình lại có cảm giác đó - yêu thương cậu
nhưng cậu lạnh lùng quá toàn nói những lời khiến tớ đau... chỉ trích , nhận xét > '' <
và khi tớ đau thì tớ trốn . ST kiêu hãnh nên rât muốn nghe lời xin lỗi ... và cậu cho tớ chờ suốt 4 tháng mới nghe tiếng cậu
thời gian như thế thì lỗi cậu tớ quên, yêu thương cậu nhiều hơn và nhớ rất rất nhiều
lại thế chúng ta toàn thân thiết trong một tháng và sau đó là kết thúc cãi vã
...
đã lâu lắm rồi cậu không gọi cho tớ
tớ là thế đấy giận thì lock FB , invi yahoo ... vì tớ chỉ toàn vô thức gõ tên cậu thôi , tớ quan sát , dõi theo nhưng stt , những hình ảnh về cậu ... và tớ như một đứa ngốc , mù quáng và khóc vì nhìn thấy cậu
Đang yêu

- Tớ thấy nên từ bỏ , chúc phúc cậu , nhưng nào ngờ vài tháng sau cậu lại là người thất tình , chia tay
đầu tớ vụt sáng - cơ hội tới rồi -- đùa thôi , lúc đó tớ chỉ biết nghĩ về cậu, cậu thức khuya quá , những stt hiện ra rồi biến mất ....

- Tớ đến an ủi , và cậu cậu rất vui về điều đó
- Tớ thấy cậu khóc , khóc khó nhọc vì sợ người khác nhìn , khóc trong tiếng nấc nghẹn ngào - và nhìn cậu tớ thấy hình ảnh của mình ngày trước
oán hận cậu cũng tan mất , cậu khóc đi
- Cậu thất tình thì biểu lộ ra hết , thất vọng , mệt mỏi , và bệnh ... tớ chẳng thể làm gì hơn là ở bên cậu, làm điều tốt nhất với cậu ...
Và tớ đã nghe cậu kể chuyện về cậu , về cô ấy ... ai za đau lắm lắm :) ... cậu xem tớ là một người bạn ừ cũng được vì từ bạn được cậu bonus thêm hai chữ ** đặc biệt ** an ủi làm sao - Đúng là Sư Tử rất thích được khen
- và trong những ngày giúp cậu phục hồi bình tĩnh , tớ đã nghĩ mình sẽ bên nhau thế này là được rồi , những người bạn một cách đặc biệt
- Và cái tương lai đầy màu hoa và hương thơm đó bổng chốc hóa lửa đen ... một ngày, khi cậu đang say giấc trưa , cậu tỉnh giấc và nói lời gai gốc của một XN , cậu lại nhận xét , lại thế và chỉ trích ... cậu lại coi tớ như một người bạn bình thường như một đứa mơi gặp ... trong khi tớ đã gắn bó vớ cậu nhiều hơn thế
- Phải ST yêu ai lý trí họ như bị che lấp , trong mắt họ chỉ thấy có mỗi người đó ... tớ yêu cậu nên tớ không giận dữ, hà khắc như tại gia , không làm biếng chỉ chờ người khác làm ... Tớ theo cậu vì tớ nghĩ tớ sẽ có thể giúp cậu , khi cậu quá đau . Nói chuyện vì cậu bảo sợ cô đơn ... và khi tớ bình dị như thế thì tớ làm cậu chán sao ???
- Những câu nói , lời hứa của cậu trong phúc chốc vô giá trị , vì chủ nhân của chúng có còn nhớ mình đã nói gì ...
Tớ thất vọng ! thật sự đau lòng !

hàng ngàn câu trả lời , giả định , phân tích cho lý do . Cậu buông những lời nhói đau ấy tất nhiên trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo . Cậu cố ý đẩy xa tớ ư ? Tớ nghĩ cậu cố tình nói dối đẩy xa tớ - Cậu thẳng thắng ** thừa nhận ** không có ... vậy cậu bị gì vậy ? sao lại như thế

- Tớ - người nằm trong đống cảm xuc hỗn độn - yệu - thương- oán - hận - đau ...
- Cậu - bình thường quá đấy - dù người ta có bảo bên ngoài XN sắt đá bên trong mềm như bún thì cậu đóng quá đạt giữa nội và ngoại rồi ...
- Cho dù có cố tình làm vậy thì cứ nói thẳng điều cậu muốn tớ sẽ tự điều chỉnh

- Tớ đang dần trơ cảm xúc - dù rằng có quá nhiều kỉ niệm , cảm xúc , cả những nổi đau mà khi nghĩ về nó nhói lên một cách kỳ lạ - Tớ sẽ làm như cậu nói
-- không quen biết nhau đi --

Past
một ngày chủ nhật
- Cậu ôm tớ thật chặt
Past
một tối thứ năm
- Tớ ôm cậu từ phía sau thật chặt

PS: Không thể yêu cậu lần hai vì lần đầu vẫn chưa kết thúc !

[ By Wild FOX ]

Triết lý tình yêu qua châm ngôn của 12 Cung Hoàng Đạo



♥ Triết lý tình yêu qua châm ngôn của 12 Cung Hoàng Đạo

1. Bạch Dương: Tình yêu luôn luôn được ban tặng như một món quà. Một cách dễ dàng, thoải mái, và không cần sự mong đợi. Chúng ta không yêu để được yêu, chúng ta yêu là để yêu (Leo Buscaglia - 31-3-1924)

2. Kim ngưu: Tình yêu chân chính thì trong sạch, nó ở trong tim chứ không chỉ tồn tại nơi giác quan (Jean-Baptiste Henri Lacordaire - 12-5-1802)

3. Song Tử: Người ta hay nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, nhưng mối tình cuối mới là mối tình bất diệt (Jean-Paul Charles Aymard Sartre - 21-6-1905)

4. Cự Giải: Tình yêu không chịu được sự lãnh đạm, thờ ơ. Nó cần được chăm sóc. Giống như một ngọn đèn, nó cần được cung cấp dầu từ trái tim của người khác, nếu không ngọn lửa của nó chỉ cháy lập loè (Henry Ward Beecher - 24-6-1813)

5. Sư Tử: Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ ... Có lẽ vì vậy mà em yêu Anh. Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ (Mikhail Yuryevich Lermontov - 27-7-1841)

6. Xử Nữ: Trên đời chỉ có một việc đáng nói là tình yêu vì nó là mầm mống của sung sướng và là nguyên nhân của đau khổ (Pierre de Ronsard - 11-9-1524)

7. Thiên Bình: Tình yêu bao giờ cũng hiến tặng, không bao giờ đòi đền đáp. Tình yêu luôn giày vò, khắc khoải nhưng không bao giờ phản kháng và trả thù (Mahātmā Gāndhī - 2-10-1869)

8. Thần Nông: Chân lý cuối cùng trên cõi đời vẫn chỉ là tình yêu. Yêu là sống và còn sống là còn yêu (François-Marie Arouet/Voltaire 21-11-1694)

9. Nhân Mã: Nếu sợ mất lòng nhau thì không bao giờ yêu nhau (Gustave Flaubert 12-12-1821)

10. Ma Kết: Tình yêu là cái khôn của người dại, là cái dại của người khôn (Jacques Dyssord - 4-1-1880)

11. Bảo Bình: Một nửa - và đó là nửa đẹp nhất đời người vẫn còn khép kín với những ai chưa từng yêu say đắm (Marie-Henri Beyle - 23-1-1783)

12. Song Ngư: Sa mạc cũng là thiên đường nếu ở đó có em (Robert Burns - 25-2-1759)

By RS.

Sử Tử wen một nam Xử Nữ

hajzzzz khi Sử Tử wen một nam Xử Nữ:
Ngày đó:

Xử Nữ: a h k wen ai, e cũng k wen ai thui mình wen nhau thử coi seo hen.
Sư Tử: uhm, vậy mình wen nhau thử xem sao ( trời, cái này có được xem là tỏ tình hay k zị? Muh seo k lãng mạn j` sấc).

4/12 năm trước:

Sư Tử: a nak hnay có nến, bò lúc lắc, rượu vang. Tối mình làm party hen, àh e đặt mua lun bánh kem socola ý.( hức, sao mình fải chuẩn bị nhỉ? Nhưng hắn ta cứ đơ đơ mình mún ngày nj` thật ý nghĩa, thui thì theo fong tục 14/2 đều do con gái làm j` đó tặng ctrai muh. hjx, tự an ủi?)
Xử Nữ: trời, e làm chi màu mè, tốn tiền dạ? bla bla bla....
Sư tử:( điên, đúng điên lun. Cái đồ khúc củi ngta cgái đã làm tới thế muh còn càu nhàui, hjx lãng mạn của tui đâu? phải dùng chiêu cúi cùng) Ứa nước mắt. E chỉ mún ngày nj` lãng mạn và thật ý nghĩa mà.
Xử Nữ: áh, thui thui được rồi, a xin lỗi, vậy h mình đi lấy bánh kem chuẩn bị cho buổi tối nay e hen.
Sư tử: dạ.( hứ, thử nói k xem, giết chết k tha)

8/3 năm trước:

Xử Nữ: e àh, hnay a fải mua hoa tặng mí cô trong trung tâm dạy thêm k tặng thì kì lắm, e nghĩ nên mua 1 bó lớn hay mỗi cô 1 bông?
Sư Tử: àh, a mua 1 bó lớn tặng đi, gọn hơn.(hứ, bgái bỏ đâu chứ)
Xử Nữ:(tối đi dạy thêm về) e nak, h a k chỉ còn ít tiền àh a tặng quà muộn cho e nha.
Sư Tử: dạ, k sao đâu a để dành tiền dùng đi, hjhj( trời ơi, có vụ này nữa hả? ( và rồi mãi tới tháng 5 mới thấy món quà).

Sinh nhật sư tử:

Xử Nữ: e nak, hđó vào ngày a đi làm chính thức òi, để cuối tuần hen. Hđó mình đi xem fim, ăn pizza hen.
Sư Tử: dạ, a hứa òi đó nhen.(hajzzz, xem ra có tiến bộ chút ít òi. Muh k bik có quà k ta?) ( cúi cùng, thui dù j` cũng đi chơi òi, k có quà cũng dc , hjxhjc)

14/2 năm nay:
Xử Nữ: e nak, hnay mua đồ về nhà nấu ăn hen cho tiết kiệm mà vừa có k khí nữa.
Sư Tử: dạ, zị cũng dc. (oh, năm nay tiến bộ hen bik có k khí nữa, muh đừng thêm chữ : cho tiết kiệm cũng dc muh)

8/3 năm nay:

Xử Nữ: hnay đi về thấy hoa mà k bik e thik k nên a k cóa mua. Nhưng hoa mau tàn,thôi mua j` ý nghĩa hơn đi, e chọ nhen.
Sư Tử: hjhj dạ( hajzzz, ngta thik hoa lắm mà, muh thui có tiến bộ zị tốt òi)

hajzzz, ngta nói cũng đúng wen sư tử wen xử nữ đau khổ, nhưng lỡ iu ùi bik seo h, tuy hắn ta khô khan, đôi khi vô tâm, hay càu nhàu xoi mói, lại tự tin quá đáng, luk nèo cũng: anh là đẹp trai nhất òi, nhưng chỉ cóa hắn là chân thành và sẵn sàng cho sư tử thấy sai lầm của mình, k su nịnh quá đáng như những tên khác. hjhj h thì những điểm tuy k tốt của Xư Nữ lại tạo nên 1 cái j` rất độc.

By
Emily Lewis.

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Sư Tử và Song Ngư có hợp nhau?

Ý KIẾN 1:

Sư Tử (23/7 – 22/8) và Song Ngư (20/2 - 20/3) có rất nhiều điểm khác biệt. Song Ngư phải cố gắng lắm mới giữ nổi Sư Tử bên mình.

Sư Tử và Song Ngư có hợp nhau?
Sư Tử năng động và thích trở thành trung tâm của sự chú ý. Còn Song Ngư thì khá nhạy cảm và bí ẩn. Tính thích đi nhiều của Sư Tử không phù hợp với Song Ngư bởi người cung này thích ở nhà và giao tiếp có phần rụt rè. Sư Tử thích ngao du đây đó, đôi khi tham gia cả vào các trò chơi mạo hiểm. Điều này đối ngược với con người Song Ngư vốn mơ mộng và thích có một thế giới riêng, bình lặng và yên ổn. Điểm chung của hai cung này là đều thích nhận nhiều hơn cho.
Trong chuyện ái ân, cả hai cung này đều có nhu cầu cao và dành nhiều thời gian cho nhau. Để Sư Tử cảm thấy hạnh phúc, Song Ngư phải học cách điều khiển được tâm lý hay thay đổi của người bạn đời và không để cho tính cách ấy ảnh hưởng đến chuyện riêng tư của hai người. Nếu làm được điều này và Sư Tử chịu chấp nhận thì mối quan hệ của họ sẽ tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Trong công việc, Song Ngư có “cái đầu” rất tốt cho việc kinh doanh. Người cung này có khả năng đưa ra những quyết định khá hợp lý trong những tình huống nhạy cảm. Còn Sư Tử thì đôi khi nóng vội và làm cho nhiều việc trở nên phức tạp. Điều này không phù hợp với người cung Song Ngư. Tốt hơn hết, mỗi người nên chọn cho mình con đường đi riêng thay vì làm đối tác kinh doanh. Công việc của họ sẽ tiến triển rất tốt nhưng không cùng nhau.

Ý KIẾN 2:

“Lửa” Sư Tử sẽ luôn cần “không khí” Song Tử để tiếp tục bùng cháy và vượt qua mọi khó khăn, thử thách.

Nhìn chung, khoảng cách giữa Song Tử và Sư Tử có thể ngay lập tức được xóa bỏ bởi có quá nhiều điểm giống nhau giữa hai người. Họ thích tham gia các hoạt động xã hội, tiệc tùng, đi nhà hát, nhiều bạn bè…
Tuy nhiên, hai người lại có những sự khác biệt khá lớn trong quan niệm, suy nghĩ về tình yêu. Trong khi Sư Tử yêu bằng trái tim mình trước tiên, thì Song Tử lại yêu bằng trí óc.
Song Tử và Sư Tử có hợp nhau?
Khi hai người kết hợp, họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng mình khó có thể thỏa mãn khao khát của nhau. Sư Tử dữ dội, còn Song Tử nhẹ nhàng, thoải mái. Thế nhưng, Sư Tử có thể quên và tha thứ cho sự bùng nổ bột phát của Song Tử, cũng như đáp ứng lòng khao khát của Song Tử về tự do cá nhân. Tóm lại, cả hai lại có khả năng chấp nhận tính tình và cách hành xử của nhau - điều này có thể do khi gặp khó khăn họ muốn tìm đến nhau, hoặc bởi họ bất chấp sự khác nhau để “thử yêu” xem sao.
Trong quan hệ vợ chồng, Sư Tử yêu bằng cả trái tim mình và những mong muốn thường xuyên thay đổi của Song Tử được coi là bí ẩn của mà Sư Tử muốn khám phá. Sư Tử có khả năng hóa giải oán hận bằng trái tim nồng ấm mà Song Tử che giấu, hoặc giúp cho Song Tử quên đi mọi phiền muộn, âu lo lúc trên giường.
Trong kinh doanh, Song Tử và Sư Tử sẽ tạo nên mối quan hệ đối tác tốt đẹp, Sư Tử - đại diện cho lửa thuộc nhóm có khả năng truyền cảm hứng; và Song Tử - đại diện là không khí thuộc nhóm tinh thần có khả năng tiếp thị tốt. Nói chung, nếu hai người sẽ kết hợp rât tốt với nhau về lâu dài bởi lửa luôn cần có O2 (không khí) để tiếp tục bùng cháy, vượt qua tất cả mọi khó khăn trở ngại.

[ ST ]

Gửi vợ tương lai


Em thân yêu, nếu em may mắn thì sau mấy năm nữa em sẽ đọc được những dòng này. Còn nếu anh may mắn, em sẽ là một trong số những người đang đọc nó, dù anh không biết ai sẽ là em.

Em thân yêu, chồng của em luôn là người vội vàng quá mức và thận trọng không cần thiết. Anh không bao giờ muốn chờ đợi quá lâu, anh cũng không tin vào lời mật ngọt hay những cử chỉ vu vơ. Anh không tin con gái đẹp và không muốn chờ đợi cô gái tốt. Mong rằng em đừng bao giờ ghen tị với những cô gái xinh đẹp khác hay từng lo sợ anh sẽ tìm một cô gái tốt hơn em, khéo léo hơn em.

Em thân yêu, chồng của em luôn là người rạng rỡ nổi bật và chu đáo tốt bụng. Anh không bao giờ muốn nhăn nhó trước mặt người khác, anh cũng không muốn bị xem là vô tâm lạnh lùng. Anh luôn muốn mọi cô gái nghĩ rằng anh là người đáng yêu, anh luôn muốn bất cứ ai cũng cảm kích lòng tốt của mình. Mong rằng em đừng bao giờ cảm thấy xấu hổ vì người yêu em xấu hơn chàng điển trai khác hay từng nghĩ lại rằng anh chỉ tỏ ra tốt để lấy lòng mình em thôi.

Em thân yêu, chồng của em luôn làm ra vẻ mọi việc đều nghiêm túc, thường giục em hay làm đi đừng suy nghĩ quá nhiều, bắt em làm rất nhiều việc và rất hay cau mày khi em đòi cái này rồi lại muốn cái khác. Em biết đấy, anh vẫn chiều em nhất, dù rõ ràng anh không được ga lăng bằng người ta. Anh xin lỗi, vì sẽ khiến em lo lắng nhiều, lẽ ra những lúc ấy em phải đang thoải mái và vô tư kia. Anh chỉ muốn em sẽ luôn có thể làm tốt mọi việc những lúc vắng anh, sẽ không cảm thấy quá thiếu thốn những lúc thiếu anh, và sẽ luôn tự chăm sóc tốt cho mình những lúc giận anh mà đi xa. Dù anh biết rằng anh sẽ luôn luôn lo lắng thật nhiều mỗi khi không được gần bên em.

Em thân yêu, chồng của em sẽ luôn cần kiệm, đôi lúc hơi hoang 1 chút nhưng sẽ luôn cần kiệm, để dành giụm cho riêng em một ít tiền. Anh sẽ tự tay làm vài thứ thay vì đi mua chúng cho em, để khiến em không thể quên rằng anh mới là người tốt nhất. Sẽ giữ em ở nhà nhiều hơn là đưa ra ngoài, để khiến em thật quen với ngôi nhà vì ta sẽ còn phải dành nhiều thời gian hơn nữa với các con. Anh sẽ quen với rất nhiều người, đối xử rất tốt với họ và khiến tất cả yêu mến anh, để yên tâm rằng bạn bè sẽ luôn yêu mến em như với anh. Và đôi khi ghen tị khi em thân mật với anh chàng nào đó nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra. Để em có thể tìm một cuộc sống mới nếu lỡ may mình phải xa nhau. Tất nhiên điều đó sẽ không bao giờ xảy ra khi anh còn sống trên đời này...

Em thân yêu, anh luôn muốn 1 cô vợ tương lai rất nhiều điều, có thể nhiều hơn những gì em có thể. Vậy anh phải cảm ơn cuộc đời này rất rất nhiều vì em đã không ngại ngần và bỏ cuộc.
Anh muốn em xem bóng đá, để mỗi tối cuối tuần mình sẽ không phải giành nhau cái điều khiển. Anh có thể tiết kiệm tiền mua thêm 1 chiếc tivi để mua vé đi xem mấy liveshow liền.
Anh muốn em biết uống rượu, để mỗi lúc chán đời anh chẳng phải đi đâu cả, vì đã có thể bợm nhậu với chính vợ mình.
Anh muốn em thông minh và am hiểu thời sự, để giải thích cho anh những điều mà phần nhiều đàn ông sẽ nghĩ đến Google.
Vì anh chỉ muốn dành hầu hết thời gian đời mình với vợ mình thôi, em ạ. Anh thường có phải đi làm muộn thì cũng phải chờ đến lúc em thức giấc để nói với em "Chào em. Anh phải đi làm đây, nhưng sẽ về sớm thôi!" và ráng chạy xe nhanh hơn 1 chút để về nhà và nói với em: "Anh đã về và hôm nay anh có cả kem nè, nhanh nhanh ko chảy mất em!"...

Nhưng em à, đừng quan tâm đến những gì anh vừa nói, tất cả rồi sẽ chỉ như một lá thư tình lãng mạn mà anh có thể viết từ ngày còn học cấp 3 thôi.
Giờ phút này anh chỉ có 1 mong muốn vẫn chưa làm xong. Đó là ngày nào cũng được bên em và yêu em.

Anh yêu em!

By Mun.

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Mọi điều trong tình yêu của các cung hoàng đạo

Chỗ gây phiền toái nhất của 12 cung hoàng đạo:

1. Bạch Dương: ít khi nào để ý tới cảm nhận của người khác
2. Kim Ngưu: lì như trâu
3. Song Tử: hay giở thói khôn vặt ~
4. Cự Giải:
5. Sư Tử: quá chảnh
6. Xử Nữ: tính toán quá chi li
7. Thiên Bình: sai cái gì, sai đến mấy cũng là người ta sai, hỏng phải mềnh ~
8. Thần Nông: mắc bệnh đa nghi hiểm nghèo
9. Nhân Mã: mau chán
10. Ma Kết: bịnh hay xấu hổ
11. Thủy Bình: chúa lạnh lùng.
12. Song Ngư: nói dối.

Top các cung tàn nhẫn nhất:

1. Song Ngư
2. Thần Nông
3. Sư Tử
4. Thủy Bình
5. Kim Ngưu

12 cung hoàng đạo lúc nào ít giống người nhất:

1. Bạch Dương: lúc điên cuồng lên
2. Kim Ngưu: lúc mê muội
3. Song Tử: lúc suy nghĩ
4. Cự Giải: lúc tra hỏi
5. Sư Tử: lúc ra tay làm gì đó
6. Xử Nữ: lúc nổi cơn nghi ngờ lên
7. Thiên Bình: lúc yêu ~
8. Thần Nông: lúc nổi cơn cuồng nộ ~ hộ hộ
9. Nhân Mã: lúc lý tính nổi lên
10. Ma Kết: lúc nổi cơn quản lý
11. Thủy Bình: lúc chuyên tâm học tập
12. Song Ngư: lúc mơ mộng hoang đường

* 12 cung hoàng đạo và các thể loại nhân vật hoạt hình đại diện:

1. Bạch Dương: vịt Donald
2. Kim Ngưu: mèo Garfield gạc phiu ~
3. Song Tử: nhóc Maruko
4. Cự Giải: Snoopy ~
5. Sư Tử: Tin Tin
6. Xử Nữ: Conan
7. Thiên Bình: Ranma
8. Thần Nông: mashimaru
9. Nhân Mã: Hanamichi Sakuragi ~
10. Ma Kết: cậu bé bút chì
11. Thủy Bình: Doraemon
12. Song Ngư: Hello Kitty ~

Chuyện cảnh giác: những kẻ ghen lồng ghen lộn ~:

1. Thần Nông
2. Xử Nữ
3. Kim Ngưu
4. Sư Tử
5. Cự Giải

Top các cung sexy nhất:

1. Thần Nông
2. Nhân Mã
3. Cự Giải
4. Song Ngư
5. Kim Ngưu

Top các cung may mắn nhất:

1. Cự Giải -
2. Kim Ngưu
3. Song Ngư
4. Sư Tử
5. Xử Nữ

Các cung hoàng đạo iu trong bao lâu:

1. Nhân Mã: 1 giây
2. Bạch Dương: 1 phút
3. Sư Tử: 1 giờ
4. Thần Nông: 1 đêm ~
5. Song Tử: 1 ngày
6. Xử Nữ: 1 tuần
7. Thủy Bình: 1 mùa
8. Cự Giải: 1 năm --
9. Thiên Bình: 4 năm
10. Kim Ngưu: 7 năm
11. Ma Kết: 10 năm
12. Song Ngư: 1 đời (khổ lắm ~)

Phơi bày tỉ lệ độc thân:

1. Bạch Dương: 82%
2. Kim Ngưu: 68%
3. Song Tử: 70%
4. Cự Giải: 56%
5. Sư Tử: 50%
6. Xử Nữ: 45%
7. Thiên Bình: 47%
8. Thần Nông: 46%
9. Nhân Mã: 60%
10. Ma Kết: 80%
11. Thủy Bình: 94%
12. Song Ngư: 26%

Loại rau củ tượng trưng cho 12 cung:

1. Bạch Dương: khoai môn
2. Kim Ngưu: bí ngô
3. Song Tử: bí đao
4. Cự Giải: đậu xanh
5. Sư Tử: dưa leo
6. Xử Nữ: rau xà lách
7. Thiên Bình: mướp ~
8. Thần Nông: ớt
9. Nhân Mã: củ cải
10. Ma Kết: khoai tây
11. Thủy Bình: rau chân vịt
12. Song Ngư: bắp

Khẩu hiệu của 12 cung hoàng đạo:

1. Bạch Dương: bộp chộp là ma quỷ
2. Kim Ngưu: “âu là tính tham ăn vậy”
3. Song Tử: cái gì cũng phải thử 1 lần ~
4. Cự Giải: ko có cái tốt nhất, chỉ có cái tốt hơn!.
5. Sư Tử: quan trọng nhất là sĩ diện ~
6. Xử Nữ: sống trong kí ức
7. Thiên Bình: “Tôi là người tốt” ~
8. Thần Nông: Thần Nông báo thù 10 năm chưa muộn ~
9. Nhân Mã: đã chơi thì phải vui
10. Ma Kết: tôi muốn ảnh hưởng tới toàn thế giới ~
11. Thủy Bình: tương lai của tui ko phải mơ ~
12. Song Ngư: yêu, yêu, yêu ~

Đời này của bạn có mấy lần là yêu thật:

1. Bạch Dương: 1 lần
2. Kim Ngưu: 6 lần
3. Song Tử: lần nào cũng ~
4. Cự Giải: 5 lần
5. Sư Tử: 2 lần
6. Xử Nữ: 3 lần
7. Thiên Bình: 4 lần
8. Thần Nông: 3 lần
9. Nhân Mã: ko biết luôn ~
10. Ma Kết: 2,5 lần
11. Thủy Bình: 3 lần
12. Song Ngư: 1.5 lần

Những câu nói hồ đồ của 12 cung hoàng đạo khi thất tình:

1. Bạch Dương: có phải là mình ko đủ tốt?
2. Kim Ngưu: đau lòng đến nỗi sắp mất máu ~
3. Song Tử: cũ ko đi, mới sao tới được ~
4. Cự Giải: thất tình giống như cảm cúm ~
5. Sư Tử: tôi đã đóng vai rất tốt, mấy cái khác ko quan tâm
6. Xử Nữ: phải từ từ phân tích cho kĩ càng
7. Thiên Bình: sợ 1 mình 1 bóng
8. Thần Nông: đừng để tôi gặp lại NÓ
9. Nhân Mã: đi Châu Phi thám hiểm
10. Ma Kết: lao đầu làm việc
11. Thủy Bình: có thể đây cũng là 1 cách giải thoát
12. Song Ngư: tình iu còn quan trọng hơn tính mạng ~

Top 5 cung cả đời này ko lo chuyện tiền bạc:

1. Cự Giải
2. Kim Ngưu
3. Song Ngư
4. Thần Nông
5. Bạch Dương

Top 5 cung đường tình ko thuận:

1. Bạch Dương
2. Thần Nông
3. Thủy Bình
4. Sư Tử
5. Nhân Mã


Top 5 cung khi yêu hay bị “lỗ nặng:

1. Nhân Mã: tự lừa mình lừa người, tiến ko được, lùi ko xong
2. Sư Tử: trong mắt mình thì Thị Nở cũng thành Anne Hathaway, Chí Phèo xêm xêm Hugh Jackman, lỡ iu thì ráng chịu!
3. Thần Nông: suy nghĩ theo cảm tính, nó nói gì nghe đó ~
4. Song Tử: người lẫn tiền đều mất, muốn khóc cũng khóc ko nổi
5. Thủy Bình: khổ ko biết kêu ai, “lỗ” là lỗ tới cùng !

Bảng xếp hạng trở mặt của các cung:

1. Song Tử: trở qua trở lại mấy hồi
2. Bạch Dương: rất dễ đổ quạu vì chuyện chẳng đáng gì
3. Thủy Bình: tâm trạng rất thất thường
4. Nhân Mã: ai mà biết mũi tên của nó nhắm vô ai ~
5. Song Ngư: Hay ko biết tại sao mình lại nổi cáu
6. Ma Kết: trước khi trở mặt đã tự tính đường cho mình rồi
7. Sư Tử: ai bảo tao kêu mày làm mày ko làm ~
8. Thiên Bình: nếu coi mòi thấy ko ổn thì thế nào cũng trở mặt
9. Xử Nữ: sẽ nhịn dữ lắm rồi mới trở mặt
10. Cự Giải: chỉ cần bạn đừng quá đáng quá thì họ sẽ ko để bụng đâu
11. Thần Nông: là cung biết kềm chế cảm xúc nhất
12. Kim Ngưu: là lady/gentleman bẩm sinh ~

12 cung hoàng đạo viết chữ “buồn” ở đâu:
Kim Ngưu, Thiên Bình, Cự Giải: lông mày
Song Tử, Thủy Bình: bóng hình
Nhân Mã, Xử Nữ, Song Ngư: ánh mắt
Thần Nông, Ma Kết: trong tim
Bạch Dương, Sư Tử: nụ cười

Chia tay dứt khoát nhất:

1. Song Tử
2. Thần Nông
3. Sư Tử

Chia tay ko dứt khoát nhất:

1. Xử Nữ
2. Thiên Bình
3. Ma Kết

Được cung nào yêu là hạnh phúc nhất?

1. Cự Giải
2. Song Ngư
3. Sư Tử
4. Thần Nông
5. Kim Ngưu

Vì sao 12 cung hoàng đạo ko yêu nữa:

1. Bạch Dương: vì trưởng thành
2. Kim Ngưu: “ý trời” ~
3. Song Tử: quá nhiều lý do
4. Cự Giải: vì ko yêu
5. Sư Tử: vì chán ngán
6. Xử Nữ: vì sự hoàn hảo
7. Thiên Bình: vì ước mơ
8. Thần Nông: vì hôn nhân
9. Nhân Mã: ko cần lý do
10. Ma Kết: vì trách nhiệm
11. Thủy Bình: vì phong độ
12. Song Ngư: vì yêu ~

Loại tình yêu nào khiến các cung hoàng đạo lo âu khắc khoải nhất:

1. Bạch Dương: tình yêu bị phản bội
2. Kim Ngưu: mối tình sinh ly tử biệt ~
3. Song Tử: tình yêu chân trời góc bể
4. Cự Giải: thanh mai trúc mã phân li ~
5. Sư Tử: tình đơn phương ~
6. Xử Nữ: nỗi đau “uyên ương chia cắt” ~~ hặc hặc
7. Thiên Bình:
8. Thần Nông: tình cảm lúc nóng lúc lạnh
9. Nhân Mã: tình yêu ngông cuồng
10. Ma Kết:
11. Thủy Bình: tình cảm đang nóng tự dưng lãng xẹt
12. Song Ngư: tình yêu ko thể chạm tới.

[ ST ]