Thứ Hai, 16 tháng 4, 2012

Chuyện tình éo le

Tôi thôi làm "gái", giấu kín thân phận và chung sống với Phong, một chàng đẹp trai, giàu có. Khi anh quỳ xuống cầu hôn, tôi cứ tưởng đời mình đã sang trang... 

Trước kia, tôi là gái giang hồ, phải bán thân mình để kiếm sống. Tôi đã làm những việc mà có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Ông trời cũng khéo trêu ngươi. Một năm trước, tôi quen Phong...

Hôm đó là sinh nhật một người bạn, chúng tôi đi đến quán bar để ăn mừng. Lúc đầu rất vui, uống nhiều, sau đó cũng say dần. Những đau khổ tôi đã cất giấu tận đáy lòng đã bị men rượu làm bốc lên. Tất cả chúng tôi đã khóc, khóc cho quá khứ lương thiện, vì cuộc sống mà phải bán thân... Bước chân tuy không vững nhưng tôi cũng lê đến được nhà vệ sinh, vừa mới bước vào cửa đã bị trượt chân, ngã cái oạch xuống đất. “Này cô, cô không sao chứ?”, một bàn tay to khỏe ấm áp đưa ra đỡ lấy tôi. “Liên quan gì đến anh”, tôi đẩy mạnh anh ta sang một bên. Thật bất ngờ, anh ta không chút ái ngại mà còn nói: “Vì nhân dân phục vụ mà!”.
Tôi ngẩng lên nhìn, một anh chàng cao lớn, đẹp trai, phong độ đang cười với mình, mặt tuy nghiêm túc nhưng vẫn không giấu được vẻ thân thiện. Lúc đó trái tim tôi bỗng run lên, cảm giác thật khó tả, giống như sự rung động của cô bé trung học gặp được hoàng tử trong mộng. Anh đỡ tôi dậy. Một chút bối rối, tôi lí nhí: “Xin lỗi, tôi uống hơi nhiều”. Anh chỉ cười: “Không có gì, khi say, tôi còn chửi bới nữa cơ”, khiến tôi không nhịn được cười. Lâu lắm rồi, cảm giác bối rối ngại ngùng mới lại có trong tôi. Trước khi ra về, tôi và anh lưu số điện thoại của nhau.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, giống như đã nằm mơ, tôi nhớ lại chuyện tối qua. Bỗng chuông điện thoại reo cùng dòng tin nhắn: “Chào người đẹp say xỉn, còn nhớ chuyện tối qua chứ?”. Hóa ra mọi chuyện không phải là mơ, tôi liền nhắn tin xin lỗi: “Tôi mời anh đi ăn nhé, anh chọn địa điểm, ok?". Cứ như thế, tôi và anh thân thiết với nhau hơn, trái tim lạnh giá của tôi cũng dần dần ấm lại.
Ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, anh có thể làm cho tôi quên đi sự đau khổ cùng cảm giác lo lắng, nó giống như ánh nắng mùa xuân ấm áp vậy. Sau ba tháng quen nhau, tôi và anh đã quyết định sống chung. Phong có một căn nhà ba tầng giữa trung tâm thành phố, nó đã trở thành tổ ấm ngập tràn tình yêu hạnh phúc của chúng tôi.
Dĩ nhiên tôi bỏ nghề, nhưng không đủ dũng cảm để nói với anh về quá khứ của mình vì sợ mất anh. Từ khi sống chung, cả tâm hồn và thể xác của tôi đã thuộc về anh, cuộc sống của tôi cũng phụ thuộc vào anh hoàn toàn. Sáng sớm, tôi dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh, hôn tạm biệt trước khi anh đi làm, cả ngày ở nhà đọc báo, tập làm những món ăn ngon nhất. Trong đầu tôi lúc nào cũng thường trực suy nghĩ là làm thế nào cho Phong hạnh phúc nhất và vui vẻ nhất.

Phong cũng luôn hết mình với tôi, luôn tạo ra những bất ngờ và lãng mạn. Một tối nọ, tôi đòi ăn gà rán tại một cửa hàng ngoại thành, thật ra chỉ nói thế thôi, không ngờ anh đã lái xe hơn hai tiếng đồng hồ để mua về loại gà mà tôi thích. Tôi dần dần tăng cân, và suốt ngày kêu ca về chuyện đó, không dám ăn gì nhiều. Anh thương tôi lắm, anh hỏi thăm nhiều nơi rồi mua về trà Long Hà Sơn để tôi uống. Khi giảm được cân rồi, tôi lại lo lắng mấy nếp nhăn trên khuôn mặt, Phong liền mua cho tôi những mỹ phẩm đắt tiền để trị chúng. Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ không để nó tuột mất, sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với anh nữa.
Sau một năm chung sống hạnh phúc, một hôm Phong gọi điện từ cơ quan bảo tối sẽ đi ăn nhà hàng. Anh đưa tôi đến một nhà hàng rất sang trọng, ánh nến lung linh tạo nên một không khí thật ấm cúng, lãng mạn. Được một lát, người phục vụ mang đến một giỏ trái cây, anh cố ý bảo lấy dưa hấu vì nó tốt cho da. Anh cắt cho tôi một miếng, tôi đưa lên miệng, hình như trong dưa hấu có vật gì cứng cứng, tôi nhìn lại xem: một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Phong vờ ngây thơ: "Ôi sao trong dưa lại có nhẫn kim cương nhỉ, hay đây là giống mới?". Rồi anh cầm lấy chiếc nhẫn, quỳ xuống bên tôi: "Tình yêu của anh, lấy anh nhé!”.
Ngày hôm sau, chúng tôi về gặp gỡ gia đình anh. Trên đường đi, tôi vừa vui sướng vừa lo lắng. Phong cười an ủi: "Bố mẹ rất hiền và thoải mái, nhất định sẽ rất thích em”. Tôi an tâm hơn một chút. Nửa giờ sau, chúng tôi đã đến trước cửa một biệt thự, tôi và anh xuống xe rồi nhấn chuông cửa. Từ cửa vào nhà, anh từ từ giới thiệu mọi người với tôi: “Đây là dì Ba, đây là chú Tư…” làm tôi chóng cả mặt. Tôi cúi đầu lễ phép chào mọi người.
“Đây là bố mẹ anh”, cuối cùng anh dẫn tôi đến trước mặt bố mẹ. Tôi vừa ngẩng đầu định chào hai bác thì… Sao người đàn ông trước mặt trông quen đến thế? Nhìn kĩ lại… trời ơi, tôi gần như chết ngất, đây chẳng phải là ông Lâm, khách quen của tôi hay sao? Chắc chắn ông Lâm đã nhận ra tôi, mắt ông ấy hiện lên chút hoang mang cùng phẫn nộ. Tôi không dám nhìn nữa, liền cúi đầu xuống, chỉ muốn thoát chạy khỏi đó ngay lập tức. Cuộc gặp mặt cuối cũng cũng kết thúc. Từ nhà anh đi ra, tôi như người mất hồn, không thể kiềm chế được sự hoảng loạn trong lòng.
Từ đó, tôi chuyển đi không ở cùng Phong vì không còn mặt mũi nào gặp anh nữa. Phong gọi tôi không nghe, nhắn tin tôi cũng không trả lời. Có thể bố anh không nói cho anh, nhưng mọi chuyện đã như thế này rồi, tôi không thể bước chân vào gia đình anh nữa. Ông trời cho tôi cơ hội rồi lại nhanh chóng lấy nó đi.
Một tháng đã qua, tôi thay số điện thoại, sống một cuộc sống không tên không họ. Tôi cảm thấy đời mình đã hết hy vọng, bởi quá khứ không thể nào mất đi.

[ ST ]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét