Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

Cánh Diều

Trời sẫm tối ! Con diều trước nhà hoang mang trôi đi trong từng cơn gió điêu tàn thiếu sắc nắng. Không hương của mùa hè oai ả nhưng nồng đượm một vị hanh nhẹ của tiết trời sắp về đêm. Gió lặng lờ trôi trong mênh mang sắc trắng mờ ảo ánh đèn của đường phố làng quê nghèo. Và, cánh diều kia lại trở về lặng im như tiếng thở than không dứt của từng mảng kí ức trong lòng nó. Có lẽ đã qua rồi, một thời tuổi thơ ngây dại tự do như cánh diều trên cái thinh không lộng gió ấy. Nó đứng im trong từng nốt nhạc hỗn giao giữa những con đường đầy ngã rẽ mà mơ về một tuổi thơ. Lại tự tay bịt mắt bằng mảnh vải úa mù lòa !

Trên con đường vắng người, một đứa trẻ con ngây ngô nhảy chân sáo hát nghêu ngao một khúc nhạc đồng dao:

Vải trắng tháo ra, em làm diều.
Một bịch kẹo đỏ, có bao nhiêu.
Em cười khúc khích, tự do níu
Ghi một tuổi thơ, chưa biết yêu.

Tháng tám lên cao, diều chẳng thấy.
Em lớn mất rồi, thế mới tiêu.
Ngúc ngoắc ngày xanh thời trẻ dại.
A ha, em lại thấy cánh diều.

Bằng một chất giọng lơ lớ tiếng địa phương đến buồn cười, đứa trẻ cứ hát mà với tay theo cánh diều bay ngúc ngoắc trên nền thanh thiên nhạt nhòa. Sao mà quen quá đỗi ! Rồi, như chẳng chờ đợi điều gì, cánh diều vút cao lên giật đứt sợi dây trần trên chiếc cộc bay khuất khỏi tầm nhìn của đôi mắt trẻ thơ. Nhưng đứa trẻ lại nhoẻn cười, khoe hết cả hàm răng sún mà vẫy tay chào. Gương mặt ngô nghê của nhóc làm nó nhớ một điều gì đó đã rất xa trên tuổi thơ trải dầy những thảm cỏ xanh đầy nắng và gió.

Cộc cạch ! Tiếng đôi dép cao su lết thết trên con đường mòn hằn in hàng ngàn dấu chân quê. Hình như mẹ của đứa trẻ lại đến đón nó, cái dáng đi tất bật của bà hiện lên đột ngột đến mức làm trái tim nó quặn đau. Tiếng bà nhẹ nhàng nhưng vội vã : “Thư, về thôi con”. Bà nói với đứa trẻ nhưng lại hướng đôi tay dang rộng về phía nó. Lúng túng trong một phút ngại ngùng, tất cả ảo ảnh trôi đi chỉ còn vang lại xa hơn những thanh âm cười khúc khích của đứa trẻ con mới lên mười.

A ! Đúng rồi, chính là tuổi thơ nó đã từng …

Trời lại trở đêm, chẳng còn sắc vàng hay xanh nào giữa cái khung cảnh trơ xương lạnh lẽo ấy. Nhưng nó vẫn đứng, mặc cho mưa bắt đầu rơi rả rích như thầm thì từng điều nó lãng quên. Một giọt nước rơi nhẹ trên đôi gò má cao, lăn dài xuống thấm đẫm cùng tiếng thở u mê của đất mẹ. Tự nhủ “chỉ là mưa đó thôi” mà không nhớ ra rằng trên tay nó là chiếc ô đã ngã màu năm tháng. Có lẽ cũng chỉ là mưa thôi trên từng thanh sắc kí ức.

Đôi mắt nó giương lên, lặng nhìn một thời tuổi thơ tự do như cánh diều tung bay cao trên nền trời lặng thinh tiếng gió.

The end
04/08/2011 – 4h36
( Dựa trên kí ức có thật ) Con nhớ mẹ với cánh diều dính cơm.

By Shin-i [ Huyền Vũ ]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét