Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Huyền Vũ

Xoay trái giấc mơ,

Nhược hề viết lại nhật kí trong một ngày tầm thường như chính bản thân nó !

“Khi tôi chết hãy để nó được mãi là kẻ canh giữ.”

Vào những khoảng lặng yên bất chợt nơi tận cùng phương bắc xa xôi, một đứa trẻ đã trưởng thành trong cơn mưa hỗn giao giữa nước và tuyết. Con đường đi lạo xạo những viên bi ve méo mó nhưng lăn tròn. Một vài tiếng nấc nhỏ của màu sắc khi cái lạnh tanh kia đang bao trùm nuốt chửng chúng. Tuyết trắng xóa, nước mưa trong suốt, chẳng rõ những gam màu nằm đâu trong sự ngả ngớn rộng vô cùng ấy của tinh khôi. Là vô sắc nổi trên nền trắng nhợt nhạt hay sắc màu kia đang dần thối rữa những điều xấu xa để trở về với nguồn cội. Câu hỏi đó, nó chưa nghĩ ra đáp án, chỉ biết trước mắt là một màng bọt nước vang lên từng gấp khúc tiếng đàn, còn bước chân kia lại tiếp tục lang thang về những vì sao phía bắc mà tìm kiếm. Không hiểu đâu là thứ nó tìm trong từng bóng nước vỡ tan chậm, nơi đã từng là mặt đất. Móc nối đâu đó giữa cái lạnh lẫn ấm ướt, tuyết vẫn chưa tan, nó lại tiếp tục thức vì có ai đang run, khẽ gọi .

Những vó ngựa biên cương nghêu ngao lộng khí trong giá rét. Truyền thuyết kể lại vĩ chiến binh màu đen của phương bắc mang tên Huyền Vũ bỏ lại phía sau màu đỏ gắt của mảnh áo choàng mà lặng câm trong bóng tối. Nó đã nghe điều đó, hơi thở rì rầm từ ngàn năm, cả xưa và này đều nhắc đến như một chuyện cũ kĩ nhàm chán cứ miên man mãi nơi mạch máu kia chẳng thể dứt. Cái vòng xoay bo tròn chặt thít ấy ăn đậm sâu vào hơi thở, thớ thịt, dòng giống của những kẻ ngửa tay xin sự cứu rỗi nơi thần linh. Nước còn vẩn đục há chăng một bàn tay Chúa nghệch ngoặc có thể che nổi trời ? Riêng nó, nó chẳng biết có giấc mơ nào của đêm lại trống trải mùi hương thảo mộc đến thế. Nên bỏ lại hay tiếp tục cái triết lí mòn mỏi sâu xa để cắn xé một thứ khinh bỉ, kinh tởm về chúng ?

Tuyết, nước vẫn cứ rơi vô định, chạm vào nhau mà không hòa lẫn. Trong cơn mộng du, chính nó tiếp tục cố tình bước vào thành phố không người. Nơi mà vầng trăng ấy vẫn còn nhưng cỏ lại mọc dại đi trong sắc tối. Hương không đưa, nhàm chán lòng vòng nới rộng đấy giếng ậm ọe phát không ra hơi. Kí ức nó tự động rơi vỡ rồi ném vào xó xỉnh của bùn nhơ. Có lẽ, đằng nào đi chăng nữa, chẳng ai có thể tìm ra ngoài nó, lúc này đây kí ức kia có còn là gì ? Cuộc sống nó bỏ lại thong dong già nua đi, những kẻ nô lệ của đồng tiền tự cho mình đói khát sữa như trẻ thơ nhưng có ngờ đâu dây đã căn cung. Cứ để chúng sống ở đó đi nơi trái ngon thơm đã chín cành. Chuyện đời dài, và chúng tồn tại, đâu phải là hiếm ?

Ngang tầm không trung cỡ chừng một cánh tay vươn cao của đứa trẻ năm tuổi, một chiếc bong bóng đỏ đứt dây cột vào đâu đó ở lưng chừng mà bay lên bầu trời mờ mịt. Chẳng rõ quả bóng bay thấy gì ở đó mà khiến nỗi khát khao kia chiếm đoạt hành động, sau này liệu có hối hận không ? Một điều hiển nhiên dù có bay cao đến đâu rồi cũng sẽ đến thời điểm nát vỡ trên cái bầu trời thanh thiên mơ ước ấy. Biết thế sao vẫn bay, chẳng ai hiểu nổi, kể cả nó.

Tiếng một con mèo băng ngang qua đường làm nó bỏ dở tầm mắt nơi cao xa mà quay đầu. Chẳng thấy gì ngoài một ổ bánh mì lơ lửng mất dần như có ai đó đang nhai vội. Nó đứng đó lắng nghe, hứng trọn những âm thanh không chủ thể. Tiếng leng keng của một chiếc chuông thường bán kem, tiếng đập mùng mền từ trên cao của các tòa nhà chung cư, tiếng thở than mệt mỏi của sắt rỉ trong công trường, tiếng một con chuột chui rúc dưới những rảnh cống ngầm, tiếng băng chuyền sản xuất bánh kẹo, đâu đó có cả một chút mùi sữa hương bạc hà mà nó ưa thích. Mọi âm sắc dồn dập nhau nhưng mang lại cảm giác từ tốn đến mức làm nó bật cười. Có lẽ lại là đang cười chế giễu chính mình.

Loáng thoáng đâu đó nơi cuối ngọn gió, một hơi thở màu bạc yếu ớt vang lên rồi nhanh chóng chìm sâu vào xoáy nước. Người mà nó tìm đã xuất hiện trong thành phố không người của nó, thành phố với những chấm màu rubit đủ sắc dịch mình đào sâu trong mệt mỏi. Nó nén trái tim mình vào những vết rách thành sẹo, chân đá vào những giọt nước và tuyết làm chúng rơi vỡ, chẳng còn nhận ra đâu là nước hay tuyết. Cũng như nó sau bao nhiêu tháng ngày chờ đợi người chỉ thuộc về riêng mình đổi lại vẫn là do dự. Có trốn tránh hiện thực, trồn tránh nhiều cách mấy hay lao vào kiếm tìm chút ảo mộng trong hiện thực, bản thân nỗi đau của nó vẫn chỉ hiện hữu theo một chiều duy nhất.

Một hệ thống dài đầy những quy tắc của thành phố âm thanh rubit, nó lướt qua tất cả mà phá vỡ theo một đường thẳng không quanh co, gấp khúc. Màu sắc vốn hiện hữu cũng thành như không trong sắc trắng nhợt nhạt. Bức tường gạch, từng hàng cây, tượng đài, ngựa gỗ tách đôi hai hàng không chút cản bước nó, từng âm thành vui tai ban đầu cũng tự động rút lui vào im lặng. Hai cơn mưa cùng rơi trong một khoản không gian nhưng không làm ướt mũ chùm !

Những lối mòn monh manh áo vải, căn nhà gỗ nhỏ mục lẩn trong màu xanh của rêu, dương sỉ. Nó bước đến cũng là lúc cánh cửa xịch mở như đã từ rất lâu chờ đợi. Bên trong, nước tràn qua mắt cá chân mà lăn tăn rục rịch mình gợn sóng. Giữa căn phòng, một mần non nhoài người ngạo nghễ vươn cao không chịu hòa lẫn vào cô độc. Tại nơi đó, bên cạnh chiếc bàn, một cô gái đang nhìn nó. Với đôi mắt mỉm cười của sự già nua lẫn trẻ trung. Ánh sáng trên cao rọi vào ngay bên phải khuôn mặt xinh đẹp kiêu kì ẩn chứa men say của một thức rượu làm từ trái cây chín, vừa nồng lại vừa thơm xanh của nhựa trẻ. Để mặt nửa bên trái già nua lẩn khuất trong bóng tối. Cuộc hành trình kết thúc tại đây khi nó đã tìm thấy thân xác, trở lại về làm chiếc bóng kẻ canh giữ cho cả hai mặt trái ngược nhau cùng tồn tại trong một linh hồn.

Như bóng Linh Quy tìm về với trí tuệ thông thái của Thần Xà, Huyền Vũ ngủ vùi với giấc mộng lạnh giá nơi phương Bắc cùng vì sao của đêm đen. Ngày đó linh hồn nó chết đi, cái bóng cũng chẳng còn hơi thở tồn tại, thành phố rubit sụp đổ để lại tro bụi cho trời đêm. Chỉ có tuyết tan hòa cùng nước lẫn vào vô sắc trường tồn. Trên chiếc màng đen ấy, xác bướm đêm in vết rồi bất chợt vỡ tung.

8h41 _ 24/10/2011

Lẫn quẩn trong giấc mơ những vị thần Phương Đông.

P/s

Huyền Vũ là 1 linh vật trong Tứ Tượng ( Thanh Long – Bạch Hổ – Chu Tước ), là tứ linh duy nhất được biểu trưng bởi hai con vật là Rùa đen ( cõng ) Rắn ( trên lưng ). Hình tượng Huyền Vũ có liên quan mật thiết đến một vị thần có vị trí rất cao trong Đạo giáo là Huyền Thiên Trấn Vũ đại đế, ông còn các danh xưng khác: Thượng đế tổ sư, Đãng ma thiên tôn, Hỗn nguyên giáo chủ, Bắc cực huyền linh đại đế. Ông có 2 con vật thiêng là Linh Quy và Thần Xà, tượng trưng cho sự trường tồn và trí tuệ. Vì vậy chữ “Vũ” trong “Huyền Vũ” ở đây với nghĩa là “sức mạnh” gồm cả rùa và rắn (tiếng Anh còn dịch là Warrior).
By Shin-i [ Huyền Vũ ]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét