Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Nơi yêu thương được lấp đầy

Con đã từng nói rằng một ngày nào đó con sẽ rời xa ba mẹ để bước trên đôi chân của chính mình. Con nuôi hy vọng và ước ao về một nơi không có ba mẹ, không có những ràng buộc khắc khe. Nơi ấy chẳng có những luật lệ và răng đe. Nơi con có thể tự do làm những gì mình thích mà chẳng phải hỏi ý ai.

Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường miệt mài bài vở để chuẩn bị cho chuyến đi dài trong tương lai. Con hiểu thế nào là cái giá và sự nổ lực hết mình cho giấc mơ. Con cố rắng một phần vì giấc mơ con luôn ấp ủ. Một phần vì con muốn thoát khỏi vòng bảo vệ của ba mẹ. Con muốn đi, đi thật xa, đến nơi ba mẹ không thể nào quản thúc được con như những ngày thơ bé.

Thế rồi thời khắc quyết định cũng đã đến. Con cầm trên tay tờ đăng ký nguyện vọng mà trong lòng tràn trề phấn khỏi và niềm tin. Đại học  khoa học xã hội và nhân văn thành phố Hồ Chí Minh. Đó là nơi con muốn đến. Nhưng, ba mẹ đã không đồng ý, ba mẹ muốn con học ở một trường của tỉnh. Nơi ấy gần nhà hơn và con có thể thường xuyên tới lui trong mười bữa nữa tháng. Điều đó cứ làm con ấm ức mãi. Tại sao con lại phải bỏ lỡ giấc mơ của mình vì một điều cỏn con như thế? Con vốn dĩ đâu muốn tiếp tục sống dưới sự giám sát của ba mẹ. Con nào muốn được ở nhà thường xuyên như ba mẹ vẫn nghĩ. Nơi con cần và muốn là thế giới ngoài kia. Với bao thử thách và vinh quang con mong được trải nghiệm chứ không phải khoảng trời nhỏ bé dưới chân.Nhưng ba mẹ đã đem nơi đó đặt xa tầm với của con. Con oán trách ba mẹ vì sao không để con sống với ước mơ của mình.

Giấc mơ chết, giấc mơ của con chết trong vòng tay ba mẹ. Và khát vọng của con cũng dần chết theo giấc mơ xa.


Ngày con đi, con tự bảo sẽ không quay về dù rằng nơi con sắp đến trở về nhà chỉ tốn ít thời gian. Con làm như thế để ba mẹ biết rằng ba mẹ đã sai. Yêu thương và gia đình không phải điều duy nhất khiến con hạnh phúc.

Nhưng rồi cuộc sống bên ngoài giúp con nhận ra rằng: Con không hề mạnh mẽ và độc lập như con vẫn tưởng. Và cái ước mơ ra đi chỉ là hoang đường.

Con luôn bảo sẽ rời xa ba mẹ, đến một nơi không còn những yêu thương bảo bộc của ba mẹ nữa. Nhưng con nào hay bao đêm nươc mắt vẫn ướt đẫm gối vì nhớ mong.Con thật sự nhớ ba mẹ,rất rất nhớ. Dù rằng con chỉ mới rời nhà hôm qua. Con không đủ mạnh mẽ để phủ nhận nỗi nhớ đang ngày một rõ ràng. Con không đủ mạnh mẽ để dối rằng con không khóc.
Con luôn bảo sẽ không về dù rằng thế nào đi nữa. Nhưng ngày đầu tiên về thăm nhà sau nửa tháng con biết mình không đủ can đảm để ra đi.

Nằm trong vòng tay mẹ như những ngày con còn bé, con khẽ thì thầm với giọng nghèn nghẹn nơi đầu môi:

“ Con không đi nữa mẹ nhé!”

Mẹ hôn lên trán con cười buồn khẽ bảo:
“ Con không thể không đi!”


Phải! con không thể không đi. Con đã lớn, đã đến lúc học cách trưởng thành. Học cách thôi không dựa dẫm vào ba mẹ. Con phải đi để tìm lối rẽ cho riêng mình.

Ba bảo con đã lớn, không thể yếu đuối như những ngày sống cùng ba mẹ. Con phải học cách tự lo cho mình, ba mẹ không phải lúc nào cũng đến được bên con. Vậy nên, ngày con đi đến nơi không có ba mẹ, nước mắt chảy dài sau quyển sách để hờ che kín mặt, con cũng chẳng dám để ba mẹ thấy con đang khóc.

Ba mẹ đừng lo! Con lớn rồi, con sẽ không khóc, không yếu mềm nữa đâu.
Con chỉ muốn nói với ba mẹ rằng :  Con xin lỗi! xin lỗi vì đã có ý định rời xa ba mẹ. Xin lỗi vì đã ngây thơ cho rằng con có thể sống mà không cần những yêu thương. Xin lỗi vì đã oán trách ba mẹ đã không cho con sống với giấc mơ của mình. Vì mãi đến hôm nay, sau bao lần ngược xuôi, những chuyến đi về chớp nhoáng, những cú điện thoại xa với bao nỗi nhớ mong, con biết rằng nơi con cần không phải chân trời xa ấy. Nơi con cần và muốn, nơi những nhớ thương trong con được đổ đầy chính là vòng tay ba mẹ.

Con tự hỏi nếu ngày ấy ba mẹ chấp nhận để con đi thì giờ này con sẽ ra sao? Không muốn ở lại nhưng cũng chẳng đủ can đảm để trở về. Quãng đường về nhà chỉ mất vài tiếng trên xe khách chật người nhưng vẫn không đủ để nhớ thương trong con vơi bớt. Thế thì làm sao con có thể ở xa ba mẹ một quãng đường xa xôi thế kia!

Người ta sẽ bảo con yếu đuối và thiếu sự trưởng thành. Ừ! Thì đúng thật là như thế! Con  còn bé lắm khi mà vẫn có ba mẹ kề bên. Nếu có thể con ước mình không bao giờ lớn. Vì như thế sẽ chẳng bao giờ con phải rời khỏi mái ấm thân yêu.

Nhưng con biết mình không phải Peter Pan. Con, đến lúc nào đó sẽ phải học cách trưởng thành. Đến một lúc nào đó vẫn phải dang đôi cánh non nớt vút bay vào khung trời ngoài kia. Con cần và phải học cách trưởng thành. Con còn phải chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Đoạn đường mà con phải bước đi ấy hãy còn dài và còn nhiều chong gai. Đoạn đường ấy dạy cho con biết những gía trị của cuộc sống và giúp con nhận ra những thứ quý giá con từng quên mất trong quá khứ.  Nhưng, dù con đi đâu con về đâu, đã vươn đến bao nhiêu đỉnh của thành công thì con vẫn luôn tin rằng nơi con thuộc về chính là vòng tay của mái ấm thương yêu.
Nơi những yêu thương trong con được lắp đầy!

[ ST ]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét