Thứ Hai, 14 tháng 5, 2012

Tình yêu và Quyền lực [ HAY ]

Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện cổ…
Rất cổ…

Thuở xưa, có một vương quốc nọ, thanh bình và nhỏ bé.
Rất nhỏ bé.
Bé đến mức khó có thể tìm thấy nó trên bản đồ.
Có một lâu đài nhỏ nằm giữa vương quốc, với một vị vua trẻ mới lên ngôi, một vài người hầu, một vài lính canh,và một vài phi tần.
 -----------------------
Trong số các phi tần, có một cô gái nhỏ tên là Đinh Hương.
Tối hôm đó, đến lượt Đinh Hương vào hầu hạ nhà vua.
Cô cung nữ trẻ ngây thơ, khép nép bước vào chốn long sàng. Hai má cô đỏ lựng khi thấy đức vua trẻ,ngồi trên ghế, hút thuốc và chờ đợi.
Đẹp như một bức tượng trong đêm tối.
Trong thấy bộ dạng ngượng nghịu của cô, đức vua bật cười, tiến lại gần, đưa tay khẽ vuốt mái tóc tơ.
-          Đừng sợ, Ta có ăn thịt em đâu. Em tên gì?
-          Thiếp là Đinh Hương - cô bẽn lẽn.
Đức vua đưa tay ôm lấy Đinh Hương. Thân hình nhỏ bé  khẽ run lên. Sự sợ hãi và  ngượng ngập của cô khiến vị vua trẻ hưng phấn.
-          Một cô bé hiền thục và trong trắng. Nói ta nghe xem, em muốn thứ gì nào?
-          Dạ...?
-          Ta muốn tặng em một món quà để thưởng cho em đêm nay. Em có thích thứ gì không?
Đinh Hương ngơ ngác. Một cô bé mới lớn và quê mùa như cô, hoàn toàn xa lạ với chốn hậu cung này. Cô khẽ đáp:
- Thưa...thần vốn là một thường dân, nên hiểu biết thấp kém. Dù bệ hạ cho phép chọn, nhưng thần cũng không biết chọn gì hết. Xin bệ hạ thứ lỗi.
Nghe vậy, đưa vua hôn nhẹ lên má cô rồi chỉ khắp căn phòng:
- Vậy em cứ chọn bất kì thứ nào trong phòng này.
Đinh Hương đưa mắt nhìn theo tay đưc vua. Bất giác cô dừng lại nơi chiếc bàn nhỏ ở cạnh giường. Có một ấm trà nhỏ, vài chiếc cốc con con, tất cả đều được sơn son thếp vàng rất đẹp. Và một chiếc khay đựng thứ gì đó lung linh.
-  Vậy...thần thiếp lấy thứ kia được không ạ? Mấy thứ màu trắng trắng ấy.
Đức vua ngạc nhiên:
- Đây á? Chúng chỉ là những viên đường. Sau khi ăn xong, chúng sẽ tan hết.
- Thật ạ? Có thể ăn được sao? Những thứ đẹp như thế này... – Đinh Hương ngạc nhiên, ngó mấy viên đường một cách đầy thích thú.
- Ăn được chứ. Đây, em nếm thử một viên xem. – Đức vua vừa nói, vừa cầm một viên đường khẽ đặt lên môi Đinh Hương.
Cô bé ngậm viên đường, nhắm mắt để vị ngọt tan ra và lan tỏa trong miệng. Một thường dân nghèo khó như cô, chưa bao giờ được nếm thử thứ gì ngọt ngào đến vậy.
Đức vua thích thú đứng ngắm cô gái nhỏ, má ửng hồng, mắt lim dim như đang chìm trong hạnh phúc.
- Có vẻ thích lắm nhỉ. Nào, để ta thử với.
Vừa nói, chàng vừa hôn lên môi nàng. Nụ hôn mơn trớn, ướt át, và ngọt ngào. Hai cặp môi quấn chặt lấy nhau.
Tiếp sau đó là hai thân thể.
Nồng nàn.
--------------------------
Sáng hôm sau, Đinh Hương trở về hậu cung. Cô bé ngỡ ngàng khi thấy một chiếc hộp lớn để trong phòng, đựng những viên đường đủ hình dạng và màu sắc, có lẽ đã được gom từ khắp nơi trong cung điện. Dĩ nhiên, đó chính là món quà của Đức vua.
Những viên đường dành cho hoàng gia, mỗi viên đều mang hình thù và hoa văn rất tinh xảo.
Mặt trời.
Mặt trăng.
Sao.
Cá.
Chim.
Cây cỏ.
Và cả những con vật tưởng tượng trên khắp thế gian.
Đinh Hương rất hạnh phúc, thỉnh thoảng cô mới lấy một viên ra ăn. Mỗi lần nhắm mắt nghe vị đường lan tỏa trong miệng, cô lại nhớ đến nụ hôn ngọt ngào của Đức vua.
Thế nhưng, sau lần đó, Đức Vua không triệu kiến cô nữa.
Một thời gian ngắn sau, chiến tranh nổ ra.
Người khơi mào cuộc chiến chính là Đức vua. Chàng trẻ, dũng mãnh và đầy tham vọng, không chấp nhận làm vua một vương quốc nhỏ bé. Chàng đánh chiếm quốc gia nhỏ bên cạnh, sát nhập lại thành một quốc gia lớn hơn, rồi lại đánh chiếm quốc gia khác để lớn hơn nữa.
Thắng trận, sát nhập, buôn bán, mua vũ khí, thắng trận, sát nhập... Cứ như thế, vương quốc nhỏ bé ngày nào giờ đã trở nên rộng lớn, vươn khắp lục địa.
Đức vua trở nên vô cùng giàu có. Chàng xây một tòa lâu đài khổng lồ, lộng lẫy và xa hoa.
Với rất nhiều ngọc ngà châu báu.
Với một hậu cung rộng lớn.
Với vô số cung tần mĩ nữ cực kì xinh đẹp đến từ khắp nơi trên lục địa.
Cô gái nhỏ bé Đinh Hương bị chôn chặt tận đáy sâu của thế giới hào nhoáng ấy.
Thi thoảng, cô lại lấy chiếc hộp – báu vật của mình ra, lặng lẽ nhâm nhi những viên đường và hồi tưởng lại nụ hôn ngọt ngào, cảm xúc nồng nàn trong đêm đó.
------------------------
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.
Cho đến một ngày nọ, vị Thái giám tổng quản đến thông báo rằng, hôm nay đến lượt Đinh Hương hầu hạ Đức Vua.
Cô bé nghe tin, mừng rỡ đến rơi nước mắt. Vội vã trang điểm, chọn bộ quần áo đẹp nhất rồi hối hả vào tẩm cung.
Bước qua cánh cửa, cô thấy Đức vua, uy nghi và oai vệ trong chiếc áo hoàng bào sang trọng. Chàng cười khẩy:
- Ồ! Đến nhanh vậy, con mèo bé nhỏ!
Đinh Hương hồ hởi lại gần:
- Bệ hạ...
- Trông ngươi lạ quá. Người mới hả? Tên gì thế? – Đức vua hỏi, vẫn với nụ cười lạnh lùng và ngạo nghễ.
Đinh Hương sững người. Mắt cô đờ đẫn, tai như ù đi.
- Sao thế? Ngươi tên gì?
- Thiếp...thiếp tên ... Đinh Hương.
- Ngoan lắm. Để thưởng cho sự nhanh nhẹn của ngươi, ta sẽ tặng ngươi một món quà. Ngươi thích gì nào?
Đất dưới chân Đinh Hương như sụp đổ. Đức vua quên nhanh đến vậy sao?
Cô lắp bắp, khẽ nói trong nước mắt:
- Thiếp...thiếp muốn xin ... những viên đường.
- Hửm? Đường à? – Nhà vua ngạc nhiên – Đừng lo, ta là người giàu có và quyền lực nhất thế gian, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi!
- Không..thiếp chỉ cần...những viên đường thôi. - Miệng Đinh Hương đắng nghét, cô thều thào như sắp hết hơi.
- Sở thích của ngươi thật kì quái. Được rồi, mai ta sẽ cho người mang đường đến. Nào lại đây!
Đinh Hương lặng lẽ bước tới, hững hờ như khúc gỗ. Nước mắt lã chã tuôn rơi. Nhưng Đức vua đã tắt đèn, kéo cô xuống giường.

Một vương quốc rộng lớn.
Một lâu đài khổng lồ.
Hàng tấn ngọc ngà châu báu.
Vô số người hầu.
Và hàng ngàn cung tần mỹ nữ.

Đức vua say sưa trong ánh hào quang của quyền lực, của sự phồn vinh và giàu có.
Tâm trí chàng đã không còn chỗ cho mẩu kí ức với Đinh Hương.

Sau đó, thi thoảng Đinh Hương lại may mắn được triệu kiến. Cô lại nuôi hy vọng và háo hức đi gặp Đức vua. Tuy nhiên, vẫn như lần đó, Đức vua chỉ cười lạnh lùng và hỏi: “Chào! Người mới à? Tên gì thế?”
--------------------------------------- 
Cứ thế, thời gian trôi đi. Đinh Hương lầm lũi trong một góc tối của hậu cung.

Hộp đường năm nào đã cạn. Cô nâng niu trong tay viên đường cuối cùng, gục xuống khóc nức nở.

Đột nhiên, có tiếng ồn ào, cãi vã ở bên ngoài. Tiếng la hét rất lớn làm Đinh Hương ngạc nhiên. Cô bước ra cửa, nhìn thấy cảnh vật hỗn loạn. Mọi người đánh đập, chửi bới, tranh giành nhau những ngọc ngà châu báu.

Một cung nữ khác thấy cô ngơ ngác đứng đó, bèn hét lên:
-          Này! Còn ngồi đó làm gì!
-          Có chuyện gì thế?
-          Cô không biết à? Bệ hạ thua trận rồi!
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng.
Chi sau một trận đại bại, Đức vua trẻ đã mất tất cả.
Hàng tấn tiền bạc.
Hàng núi ngọc ngà châu báu.
Vô số người hầu.
Và vô vàn mỹ nữ trong hậu cung.
Khi mặt trời xuống núi, vương quốc rất, rất rộng lớn ấy, trở về lại là một lãnh thổ nhỏ bé.

Trong ánh chiều tà, Đức vua cúi đầu, ngồi lặng lẽ trên ngai vàng, giữa hoàng cung tiêu điều, lộn xộn.
Đinh Hương khẽ bước lại gần chàng.
Tiếng guốc lộp cộp trên sàn kéo Đức vua về thực tại. Vẫn không ngẩng mặt lên, chàng cất giọng chán nản:
-          Vẫn còn người à? Lối ra ở đằng kia. Cứ việc lấy đồ vật gì ngươi muốn và đi đi.
-          Không … - Đinh Hương đáp, khẽ khàng như hơi thở.
-          Rất tiếc. Ngoài đồ đạc ra thì ta chẳng còn gì cho ngươi cả. Tiền bạc, châu báu, người hầu…
Đinh Hương tiến lại gần Đức vua, nắm lấy tay chàng:
-          Thiếp không cần vàng bạc châu báu. Thần thiếp chỉ cần được mãi ở bên bệ hạ.
Trong lúc Đức vua còn đang ngạc nhiên, cô đã lục túi, lấy ra viên đường cuối cùng, đặt lên môi chàng.
 Vị đường tan dần trong miệng
Trong thoáng chốc, ký ức xưa chợt ùa về.
Lời nói.
Nụ cười.
Chiếc hôn.
Vòng tay âu yếm.
Ngọt ngào và đam mê.

Vị vua trẻ sững người. Khóe mắt ướt nhòe.
-          Đinh Hương… Ta xin lỗi.

Đinh Hương vừa cười, vừa òa khóc ôm chầm lấy Đức vua.

Cả vương quốc rộng lớn.
Cả ngàn phi tần mỹ nữ.
Cả tấn ngọc ngà châu báu.
Cũng không ngọt ngào bằng một tình yêu.

Khi mặt trời lên, hậu cung bị khép lại vĩnh viễn.
Vương quốc nhỏ trở lại yên bình.

Đức vua cùng Đinh Hương tổ chức lễ cưới.
Họ sống bên nhau, hạnh phúc và yêu thương mãi mãi.
Cho đến khi cả hai, cùng nắm tay đi đến thiên đường.
---------------------------
Đức vua trẻ, chính là hiện thân của những người nam cung sư tử: Hào phóng, tự tin, háo thắng, đa tình và mạnh mẽ.
Giống như vị chúa tể muôn loài, những người này có thể vì ánh mắt sùng bái hay thái độ yếu đuối của người khác mà biểu hiện ra tình yêu của mình cùng tấm lòng rộng rãi.
Họ luôn khát khao chinh phục những đỉnh cao và thường làm người yêu mình phải đau khổ. 
Họ chỉ có thể tìm thấy hạnh phúc trong tình yêu, hoặc sau khi nếm trải nhiều thất bại và trưởng thành, hoặc có được một người tuyệt đối trung thành và yêu thương hết mực.

Sưu tầm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét