Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Hạnh phúc ?


Ra trường, đi làm, một công việc không như mong đợi, đủ chi tiêu nhưng chẳng thể tích cop. Nhiều khi cũng muốn mơ về một ngôi nhà, một hạnh phúc nhưng rồi lại đặt ra dấu chấm hỏi to đùng. Lấy ai? Sẽ sống như thế nào khi đi làm mới chỉ nuôi nổi bản than, sẽ ở đâu nếu cả 2 cùng cảnh thuê nhà?

Sao cô cứ phải suy nghĩ đến những điều đó, cô cũng đã từng yêu tha thiết 1 người, có một mối tình thật đẹp nhưng rồi kết thúc bằng nước mắt. Cái người mà cô yêu thương nhất đã phản bội cô, lừa dối tình yêu của cô, mang đến cho cô một nỗi đau. Và hiện tại, có chăng cô quá cái tuổi yêu mơ mộng, sống chết nghèo đói cũng chỉ muốn bên người mình yêu, hiện tại tình yêu trong cô được tư duy theo lý trí, liệu yêu lý trí là đúng hay sai?

Không xinh, không giỏi giang và chẳng cũng có gi nổi bật. Cô là cô gái bình thường như các cô gái khác. Có chút mơ mộng, chút lãng mạn, chút kiêu căng, nhưng có 1 điều cô luôn vẫn tự hào với chính mình là cô tự tin và duyên dáng. Cái tuổi 25 có phải là già, hình như chưa bao giờ cô thấy mình già cả, cô sống vui vẻ và vẫn được ba mẹ nuông chiều mặc dù hoàn cảnh bắt cô phải tự lập. Cô chút đa tình, chút ngây ngô dại khờ nhưng cô sống bằng lý trí. Không ít người theo đuổi vậy mà cô vẫn ế. Tiện tay online viết lên status “ Em 25 tuổi và em ế chồng” mỗi lần như thế lại nhận được một loạt phản hồi nào là: “Em thì ế sao được, tại em kén quá thôi - Nào là tại em kiêu nên bây giờ vân chưa chịu lấy chồng đó chứ - Nào là lấy anh đi, em sẽ không ế đâu. Vân vân.”

Cô nhận thấy mình cũng rất quan trọng với một số người, họ yêu cô thực sự, muốn tiến đến hôn nhân thực sự, trong số đó không ít những người có thể cho cô điểm tựa cả tinh thần và vật chất, trong số đó có thể dẹp đi cái nỗi lo lấy ai và ở đâu. Nhưng tại sao, tại sao nhất định ở nơi họ lại không cho cô cái cảm giác được yêu?

Hôm qua cô gặp Hưng, người mà đã 4 năm rồi lặng thầm bên cạnh cô, chia sẽ cùng cô những khó khăn nhọc nhằn trong cuộc sống. Cô chợt nhói long khi nhắc về kỷ niệm của 2 đứa khi còn thân nhau, Những sở thích, phút dỗi hờn, những buồn vui lẫn lộn vậy mà thứ tình cảm ấy nhất định không thể tiến được tới tình yêu. Cô đã từng nghĩ rằng đã yêu Hưng nhưng không phải. Thứ tình cảm đó không phải là tình yêu.

Này bé, đã bao giờ em nhớ anh chưa?

Cô ngần ngại 1 lúc, không tránh khỏi ánh mắt dò xét của anh. Từ ngày cô biết anh thích cô, chưa bao giờ cô dám nhìn thẳng vào mắt anh để nói về những điều nghiêm túc ấy.

Sao anh hỏi em như thế? Hỏi câu nào dễ hơn được không? Câu này khó quá. Cô đùa.

- Anh đang nghiêm túc đấy, nói thử suy nghĩ thật của em anh nghe xem

- Em… Em cũng không biết nữa.

- Em biết nhiều thứ lắm mà, lĩnh vực gi cũng biết, sao những điều em nghĩ em lại không biết chứ?

- Thì tất nhiên phải có những điều em không biết chứ, nếu biết hết thì em là thần tài rồi.

- Câu này dễ hơn nè.

- Vậy anh hỏi đi

- Đã bao giờ em thích anh chưa.

Em lẩn tránh, tránh ánh mắt của anh, tránh sự dò xét của anh, tránh cả suy nghĩ của bản than em nữa. Thực ra chính bản thân em em còn không biết, thì sao em có thể trả lời anh đây. Nếu nói là không nhớ, là không thich thì không đúng, còn nếu nói có liệu có làm anh hy vọng rồi hụt hẫng không?

- Em không nhớ, cũng không thích. Em chỉ quý anh, giống như một người anh trai.

- Em này, sao mỗi lần anh hỏi chuyện về tình cảm, em chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh. Anh chẳng thể hiểu nổi em sợ điều gi, hay che giấu điều gi cả. Chẳng có lẽ anh không xứng đáng với em sao.

- Anh đừng nói nữa, sao gặp em anh luôn làm khó em, chúng mình không thể là những người anh em tốt được sao, sao không thể như ngày xưa, sao anh cứ dồn ép em bắt em trả lời những câu hỏi mà nó thực sự ngớ ngẩn.

- Nếu ai đó người muốn biết suy nghĩ của người mình yêu đều là ngớ ngẩn thì liệu trên đời này cái gi mới không ngớ ngẩn, sao em cứ sống hoài với nỗi đau xưa cũ, em không còn tin vào tình yêu nữa sao?

- Sao anh lại nhắc đến để làm gi, khi những gi đã qua không còn quan trọng với em nữa, sao anh cứ cố chấp, cứ yêu em để gánh thêm bao phiền phức. Không phải anh không xứng đáng mà là em không xứng đáng với anh.

Cô oà khóc.

Anh ôm cô vào lòng, cô cố đẩy anh ra. Tay anh ghì chặt vai cô, cô muốn khóc, khóc thật nhiều vì con người mà hết lần này đên lần khác làm anh buồn.

- Sao em không nhớ anh mà lúc nào anh cũng nhớ em. Hình ảnh em, nụ cười em, bóng dáng em cứ như lúc nào cũng quanh quẩn trong suy nghĩ của anh. Anh thấy đau khi em khóc, thấy buồn khi em gặp chuyện, thấy sót xa khi em cứ lẩn tránh anh.

- Anh, đừng bao giờ tốt với em như thế, lúc em bị thương anh băng bó, lúc yếu mềm anh nâng đỡ rồi rốt cuộc em chỉ toàn mang lại nỗi đau cho anh.

- Em à, hạnh phúc không nhất thiết là bên người mình yêu, chỉ cần nhìn thấy người yêu mình hạnh phúc là đủ. Nếu em thực sự đã có người em thương yêu bên cạnh, che chở và chăm lo, anh sẽ luôn cầu chúc cho em hạnh phúc. Nhưng sao em cứ trốn tránh anh, hãy để cho anh được bên cạnh để chăm lo và yêu thương em.

Có đôi khi tình yêu thật lạ, người ta yêu nhau chẳng bởi vì lý do gi, ở bên nhau và có cảm giác yêu nhau thôi. Nó từng đặt ra cho mình một mẫu người mà nó cho là lý tưởng, và anh hoàn thành cái khuôn mẫu mà nó cho là lý tưởng đó nhưng rồi cuối cùng nó không chọn anh, không yêu anh và chọn cho mình một người đàn ông không có trong trí tưởng tượng của nó.

- Em chẳng muốn làm anh đau, chẳng muốn làm ai khác tổn thương nữa. Qua những khó khăn nhọc nhằn trong cuộc sống, em nhận thấy mình không xứng đáng với tình yêu anh dành cho em, không xứng đáng. Không xứng đáng!

Anh ôm cô vào lòng, môi lần cô mệt mỏi, yếu đuối anh lại chở che, an ủi. Cô ốm anh quan tâm, cô khó khăn anh giúp đỡ vậy mà khi cô có người yêu cô quên đi anh đã từng tồn tại, cô quên rằng bên đời con có một người luôn yêu thương lo lắng cho cô. Rồi anh ốm, cô bận bịu với công việc, cô gửi vài lời hỏi thăm, vài câu trêu đùa “ Lấy vợ đi thôi, ốm đau còn có người chăm sóc”. Cô chẳng xứng đáng, chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu anh dành cho cô, từ xưa đến nay khi ở bên anh cô cho mình cái quyền được nhận, cái quyền mình đáng được quan tâm. Còn cô, cô đã làm được gi cho anh ngoài việc mang đến cho anh nhiều đau khổ.

Cô lúc nào cũng thế, lẩn tránh bằng cách im lặng. Anh làm cô không hài lòng, cô im lặng rồi tắt máy. Cô giận anh, cô không gặp, không nói chuyện, anh lo lắng phóng xe 10km để dỗ dành. Cô mệt mỏi vì công việc nhiều áp lực, cô khó chịu với anh, làm mình làm mẩy với anh. Vậy mà lúc nào anh cũng bên cạnh cô, che chở cho cô, xoa dịu nỗi đau cho cô.

Cô ôm anh thật chặt, dường như cái cảm giác cô sợ mất anh đang đùa về. Liệu có phải tình yêu không, lần đầu tiên cô thấy trái tim mình rung lên, thổn thức.

- Bé con à, từ nay anh sẽ không gọi em như thế nữa. Anh không muốn em là bé con nữa, hãy là người lớn để yêu anh. Nếu em từng nghĩ đã làm anh đau khổ thì em hãy sữa chưa sai lầm đi, haãy ở bên anh, cùng anh vượt qua những khó khăn nhọc nhằn trong cuộc sống. Anh và em đều có chung một mơ ước, mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Tại sao em và anh đều không thực hiện ước mơ đó.

Cô ôm anh thật chặt, cô lại yêu rồi ư, cô tin ở bên anh cô sẽ hạnh phúc. Trải qua bao nhiều thăng trầm của cuộc sống, anh vẫn bên cô, yêu thương và che chở cho cô. Cô thấy mình không con cô đơn nữa. Cô muốn hét lên rằng I miss you so much. Điều mà cô ngàn lần ngàn vạn muốn nói nhưng chưa bao giờ cô nói. Vì cô sợ mình lại làm tổn thương anh.

- Anh sẽ ở bên em mãi chứ, sẽ yêu em mãi chứ.

- Ừ mãi mãi bé yêu ạ.

- Anh hư thật, lại gọi em là bé rồi, bé thì không biết yêu đâu ạ.


- Anh xin lỗi, anh lại sai rồi, anh sẽ ở bên em mãi vợ yêu ạ.

Cô hạnh phúc trong vòng tay anh. Ước gì giây phút này không phải là ngộ nhận, không phải là bồng bột nhât thời. Mà sao cô phải sợ chứ, trái tim cô là thật, rung động là thật, vậy thì chẳng có lý do gi để nói là cô không yêu anh. Cô sẽ yêu anh, bên anh, sẽ mãi mãi là như vậy. Vì chúng ta thuộc về nhau!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét